Phía sau là cột nhà ướt đầy nước mưa.
Đằng trước là lồng ngực nóng rực.
Tình huống này hơi nguy hiểm.
Sở Lạc Nhất chớp mắt, trong khoảnh khắc bàn tay Cố Tỉ Thành chống lên cây cột phía sau, cô bỗng ngồi thụp xuống, chui ra khỏi vòng vây của cánh tay anh, hóa giải tư thế dồn cột của anh.
“Sĩ quan huấn luyện, em phải về đây, bái bai...” Sở Lạc Nhất nói xong, kêu ầm lên định nhấc chân chạy thoát thân, nhưng cô phát hiện ra Kiều Vi Nhã cầm ô đi mất rồi.
Cầm đi mất rồi!
Đi mất rồi!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Lạc Nhất bỗng trở nên dữ dằn, nhưng khi cô quay đầu nhìn lại một lần nữa thì lại trở nên ngon ngọt hẳn, “À ừm, huấn luyện viên à, cho em mượn ô nhé?”
Cố Tỉ Thành dựa người vào chỗ mà cô vừa dựa ban nãy, hai tay khoanh trước ngực, hơi cụp mắt nhìn cô gái bên đó.
“Ô của sĩ quan đắt lắm, mượn một lát cũng phải mất tiền thuê đấy.” Cố Tỉ Thành cười nham hiểm, bộc lộ hoàn toàn bản chất của mình.
Sở Lạc Nhất: “...”
Má nó, cô đang bị trêu ghẹo đấy hả?
Nếu như mấy người kia nhà cô mà có bản lĩnh này chắc cũng không đến mức độc thân mãn kiếp tới tận bây giờ đâu nhỉ.
Sở Lạc Nhất sờ cằm, “Sĩ quan, anh có biết điều đầu tiên trong quy tắc của các sĩ quan trong lúc huấn luyện là gì không?”
“Không được phép có bất kỳ quan hệ bất thường nào với sinh viên.”
Sở Lạc Nhất trợn mắt, rõ ràng cô đang muốn nói: Anh biết hả?
“Nhưng tôi không thấy yêu đương là quan hệ bất thường, em thấy sao?” Cố Tỉ Thành nói với vẻ vô tội.
Hả?
What?
Đùa kiểu gì vậy?
Yêu đương?
Người anh em này không dính mưa đến mức ngu người luôn rồi đấy chứ?
Cô không có ý định giao nộp bản thân chỉ trong một lần huấn luyện quân sự đâu.
“Người anh em à, anh có bạn gái rồi mà? Bây giờ anh làm thế này thì chẳng khác nào đám đàn ông cặn bã ngoài kia đâu.”
“Tôi có nói là yêu đương với em sao?”
Sở Lạc Nhất: “...”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Lạc Nhất bỗng chốc biến đổi qua chín chín tám mốt hình thái, ngọn lửa nhen nhóm bốc lên trong đầu.
Người này cố ý, rõ ràng là cố ý!
Nhưng bùng nổ cơn giận không phải chuyện mà Sở Lạc Nhất có thể làm được, cho nên cô nhanh chóng biến ra hình thái thứ tám mươi hai, không khóc không cười, mặt không biểu cảm như biểu cảm của các giáo viên chủ nhiệm khi lên lớp, “Đoàn trưởng Cố, xin hỏi em có nói là anh nói yêu đương với em sao?”
Cố Tỉ Thành nhìn sự biến đổi trên khuôn mặt cô, không hề chớp mắt. Anh nghĩ, có lẽ anh không cần tiếp tục kiểm nghiệm nữa.
Đúng là cô ấy rồi!
Không có nguyên nhân gì cả, chính là cô ấy!
Sở Lạc Nhất nói xong, hừ hừ một tiếng xoay người, chạy thẳng vào màn mưa, quay về ký túc xá.
Cố Tỉ Thành khẽ nhếch môi, kéo một anh lính nhỏ đi ngang qua đó, “Nói với bộ phận nấu ăn, chuẩn bị canh gừng cho đám nhỏ này, mưa to quá, bị cảm lạnh sẽ không tốt.”
Anh lính nhỏ nhìn đoàn trưởng bằng vẻ mặt mờ mịt rồi rời đi. Đoàn trưởng à, chúng có dầm mưa lâu lắm đâu. Chúng tôi dầm mưa cả ngày trời cũng không thấy anh chuẩn bị canh gừng cho chúng tôi. Hơn nữa, canh gừng là trò đùa gì vậy?
Nhưng lời của đoàn trưởng, anh chàng này không dám không vâng, cho nên chỉ đành đội mưa đi tìm bộ phận bếp.
Cố Tỉ Thành đi lên tầng, chưa vào đến văn phòng đã thấy Sở Húc Ninh dựa vào một góc, “Hết hồn chim én, anh làm gì đấy?”
“Cậu biết con bé là ai không?” Sở Húc Ninh đột ngột nói, “Cháu gái duy nhất của Tướng quân Thủy Mặc Vân, cháu gái duy nhất của người phụ nữ đứng đầu gia đình tài phú quốc tế họ Lạc - Long Man Ngan, viên minh châu trong lòng bàn tay của Song Sở thành phố A. Anh trai cả của con bé là đội trưởng đại đội quân đặc chủng của thành phố A, cũng là người nối nghiệp mới nhất của Báo Tuyết. Anh trai thứ hai là Tổng giám đốc chấp hành của tập đoàn Sở Thị, bản thân con bé còn là...”
“Nhưng thế thì sao? Cai tôi thích là con người cô ấy, không liên quan gì tới những thứ bên ngoài.” Câu nói này của Cố Tỉ Thành dường như cố ý nói cho Sở Húc Ninh nghe, “Cậu Cả của nhà họ Sở thành phố A, con trai của Sở Lăng Phong, cháu trai của Tướng quân Sở Thừa Từ, Lữ trưởng thần thoại của quân khu, cậu đang sợ cái gì thế?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...