Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Kiều Vi Nhã tức mình, “Đi thì đi, ai sợ ai?” Kiều Vi Nhã nói xong, vung thẳng tay vứt cái tạp dề, kiêu ngạo đi qua người cậu.

“Vi Nhã...” Sở Vi mở miệng gọi, nghe thấy tiếng cửa phòng bị đóng lại, sau đó nhìn về phía Sở Lạc Duy, “Người ta bị cậu chọc giận bỏ đi mất rồi, vui chưa?”

“Tự cô ấy nói không ăn, cậu cũng không muốn ăn nữa hả?” Sở Lạc Duy nói, quay người về phòng khách.

Sở Vi: “...”

Hai người cộng lại gần bốn mươi tuổi rồi, tại sao vẫn còn trẻ con như thế chứ.

Sở Vi dựa người vào cửa nhìn chàng trai tiếp tục làm việc kia, “Cậu Hai, nghe tôi nói một câu, thích một người, cậu không thể làm như thế, nếu không...”

“Nếu đã biết tôi thích cô ấy thì cậu bớt nói chuyện với cô ấy, tránh xa cô ấy ra đi.”

What?

Hai mắt Sở Vi to hẳn lên, cậu Hai, có phải cậu bị hâm không thế?

Nói với tôi câu này làm gì?

Cậu tự theo đuổi người ta đi, ngăn cản tôi làm gì, giữa chúng tôi chỉ có tình anh em đơn thuần thôi, được chưa hả?


Sở Vi từ bỏ việc khuyên can, cậu Hai như thế này, đúng là tên ngốc trong tình yêu, so với chú thì đúng là... bệnh tình nguy kịch, vô phương cứu chữa.

Sở Vi xoay người vào bếp bưng thức ăn ra, bất giác cảm thấy, cậu Hai như vậy thật đáng đời!

Sau khi Kiều Vi Nhã ra khỏi cửa, toàn thân bao trùm trong sự phẫn nộ.

Còn Cố Tỉ Thành đang nấu cơm trùng hợp nhìn thấy người đang giận đùng đùng ở bên dưới, “Hình như là Kiều Vi Nhã.”

“Ể?” Sở Lạc Nhất nhón chân nhìn xuống, quả nhiên là con bé, thế nên cô liền vẫy tay qua khung cửa sổ, “Tiểu Bất Điểm, Tiểu Bất Điểm.”

Kiều Vi Nhã nghe thấy tiếng gọi, dừng bước nhìn xung quanh, nhìn thấy Sở Lạc Nhất ở cửa sổ tầng ba, nhíu mày hỏi, “Sao chị lại ở đây?”

“Lên đây, lên đây, sĩ quan Cố mời cơm nè.”

Cố Tỉ Thành: “...”

Anh còn chưa nói mời người thứ hai ăn cơm mà, cô gái, em có thẳng thắn quá rồi không?

Kiều Vi Nhã không nghĩ gì nhiều, đi thẳng lên tầng.


Sở Lạc Nhất thấy Kiều Vi Nhã đi lên tầng mới nghĩ ra điều gì đó, nhìn Cố Tỉ Thành với vẻ hối lỗi, “Sĩ quan, anh không ngại chứ?”

Cố Tỉ Thành khẽ nhún vai, “Không ngại.”

Khi Kiều Vi Nhã gõ cửa, Sở Lạc Nhất cười tít mắt chạy ra mở cửa.

“Em thực sự cảm thấy kỳ lạ, Sở Lạc Duy có phải một tên tâm lý biến thái không vậy? Bảo giận là giận được ngay, cứ làm như em thích ăn cơm cùng cậu ta lắm ấy?” Kiều Vi Nhã vừa vào cửa đã tức tối nói.

Sở Lạc Nhất vừa mở cửa đã bị oanh tạc một trận. Cô chớp mắt nhìn Kiều Vi Nhã đang vô cùng giận dỗi kia, “Cho nên anh ấy không cho em ăn, em dứt khoát đi thẳng, để cho anh ấy đắc ý hả?”

“Da mặt em dày như thế chắc?” Kiều Vi Nhã cười hờ hờ.

Sở Lạc Nhất âm thầm nghĩ, lúc khác chị đây chưa từng thấy da mặt cưng mỏng, sao cứ khi nào đối diện với Sở Lạc Duy, da mặt cưng lại mỏng tang vậy?

“Chị nói thử xem, em và anh Sở Vi ở trong bếp làm cơm, nói chuyện mấy câu thì đã sao? Cậu ta xông tới bảo em nói nhiều. Em nói nhiều thì đã sao? Em có nói với cậu ta đâu.”

Trọng điểm đây rồi, trọng điểm là em không nói với anh ấy đó.

Cố Tỉ Thành ở trong bếp nghe thấy, đây cũng là một cô gái tính tình nóng nảy, đúng là làm khó Sở Lạc Nhất bị kẹp ở giữa.

Vì Kiều Vi Nhã tới, Cố Tỉ Thành nấu thêm một món nữa. Cho đến tận lúc ăn cơm, Kiều Vi Nhã vẫn còn lảm nhảm.

“Ai vớ phải Sở Lạc Duy thì đúng là xui xẻo tám kiếp.” Kiều Vi Nhã nghiến răng nghiến lợi, “Tay nghề của Sĩ quan Cố tốt quá, có bạn gái chưa? Nếu chưa có thì thử nhìn chị em đây này, không tệ đâu ạ.”

“Phụt... khụ khụ...” Sở Lạc Nhất bị sặc rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui