Sở Lạc Nhất tức giận đi theo anh, nhưng trước lúc đi vẫn tìm chổi và xẻng hót rác quét dọn sạch sẽ mảnh vỡ trên mặt đất, dù sao cũng do cô làm hỏng.
Cố Tỉ Thành đứng cách đó không xa nhìn lại, dù tính tình hơi khó ở, nhưng bản tính của cô gái này rất lương thiện.
Sở Lạc Nhất dọn dẹp xong mới đi theo Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành không dẫn cô đi đâu khác mà là về nhà anh.
Cố Tỉ Thành luôn có nhà riêng ở trong quân đội. Anh giữ quân hàm Trung Tá, đã đủ tư cách xin cấp nhà từ lâu, bởi vì mẹ anh thường đến thăm, cho nên anh đã xin một căn từ trước đó.
Sở Lạc Nhất không lạ lẫm gì với nhà ở trong quân đội, chỉ có điều thường thường nhà của cấp Trung Tá có ba phòng ngủ một phòng khách, còn kém một chút so với nhà ông ngoại cô.
“Nhà anh hả?”
“Ừm, vào đi.” Cố Tỉ Thành nói, mở cửa ra. Sở Lạc Nhất nhảy tót vào nhà, “Sao, em không đề phòng tôi à?”
“Đề phòng anh làm gì? Đang ở trong quân đội, anh có thể làm gì được chứ?” Sở Lạc Nhất nói, đôi mắt to nhìn khắp xung quanh, bày trí rất gọn gàng sạch sẽ, “Sao thế, sĩ quan huấn luyện, vợ anh dọn dẹp à?”
“Mẹ tôi đấy, mẹ tôi mới được ba tôi đón về cách đây không lâu.” Cố Tỉ Thành nói xong, đi thẳng vào phòng bếp, “Em cứ ngồi tự nhiên đi.”
Nghe thấy Cố Tỉ Thành nói vậy, Sở Lạc Nhất liền cảm thấy chắc đây cũng là một đứa trẻ bị thức ăn cho chó nuôi lớn rồi.
Sở Lạc Nhất đi tới cửa phòng bếp, dựa người vào cửa, nhìn người đàn ông bên trong, “Tại sao lại muốn mời em ăn cơm?”
“Em là người đầu tiên dám gắt với Lữ phó như thế đấy, tôi thưởng cho em.” Cố Tỉ Thành tìm đại một lý do.
“Vậy em có thể tìm hội chị em của em qua đây được không?” Sở Lạc Nhất được đằng chân lân đằng đầu.
“Chắc không được đâu, bởi vì trước đó tôi đã thấy cô Kiều đi cùng với Sở Lạc Duy rồi.” Cố Tỉ Thành thật thà nói.
Sở Lạc Nhất: “...”
Thật không giữ lời, không phải đã dặn đợi cô cùng đi ăn cơm rồi sao?
Sở Lạc Nhất bất đắc dĩ mím môi, được rồi, cô chính là người bị vứt bỏ rồi.
“Sở Lạc Duy và Kiều Vi Nhã là thanh mai trúc mã à?”
“Đúng vậy, chuyện cả thế giới đều biết, chỉ có hai kẻ ngốc ấy cứ thích đối đầu nhau thôi.” Sở Lạc Nhất nói rồi ngẩng đầu nhìn trần nhà, “Sao em mệt thế nhỉ, mấy người này chẳng ai khiến người ta yên tâm được. Một người tự ti không dám yêu. Một người kiêu ngạo cứ đòi một người hỏng não thừa nhận yêu mình, sao phiền thế không biết?”
“Do tính cách mỗi người khác nhau thôi, nhưng em đang nói Lữ phó tự ti đấy à? Em đùa tôi chắc.” Cố Tỉ Thành lấy rau xanh từ trong tủ lạnh ra, vừa cười vừa nói.
Sở Lạc Nhất hé miệng, không nói gì, dù sao cũng là chuyện riêng tư của người ta, cô cũng không tiện nói.
“Thôi, anh không hiểu đâu.” Sở Lạc Nhất nói xong, nhìn anh đang cắt rau, “Này, anh cho em đi cửa sau thế này, anh với ông ngoại em lại không cùng một quân khu thì chắc không tính là đút lót em đâu nhỉ?”
Cố Tỉ Thành quay đầu trừng mắt nhìn cô, “Đút lót em mà tôi còn nấu cho em ăn á? Mơ đẹp quá nhỉ.”
“Thế thì tốt, thế thì tốt, nếu không chắc ông ngoại sẽ lột da em mất.” Sở Lạc Nhất tinh nghịch nói, “Thế tại sao anh lại muốn mời em ăn cơm thế, nghĩ lý do nào nghiêm túc tí đi, đừng có qua quýt như vậy.”
Cố Tỉ Thành vừa cắt rau vừa cười, cô gái này thẳng thắn thật.
“Vào lúc thế này không phải em nên cảm thấy là tôi thích em sao?”
“Nếu thế thì ngại quá, để anh phải thất tình rồi, em là hoa đã có chủ rồi nhé.” Sở Lạc Nhất cười tít cả mắt, sau đó lại đi ra ngoài phòng khách.
Động tác của Cố Tỉ Thành hơi khựng lại, có bạn trai rồi à?
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ là một cô gái trông có vẻ thú vị thôi mà, chẳng lẽ anh lại thật sự rung động nữa chắc?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...