Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Mấy nữ sinh kia rên rỉ, giao nộp hết đồ dùng cá nhân của mình lên trên, còn chừa lại một số đồ ăn vặt. Nữ sinh ôm đồ ăn khá vặt mập mạp, khuôn mặt bầu bĩnh tủi hờn lắm, loại tủi hờn không dám mở lời phản bác.

Sở Lạc Nhất thấy vậy, vội vàng nói, “Mấy túi đồ ăn vặt này không tính chứ ạ, cũng không vi phạm nội quy mà, hơn nữa một tháng sau lấy ra thì hỏng mất. Buổi chiều lãnh đạo cũng dặn rồi, không được lãng phí thức ăn.”

Cô bạn mập vội vã gật đầu hùa theo, ánh mắt nhìn Sở Lạc Nhất có vẻ sùng bái.

Cố Tỉ Thành gật đầu như đã hiểu, “Nói cũng phải, vậy thì vứt đi.”

Sở Lạc Nhất: “...”

Muốn mắng người quá, anh ta cố ý phải không.

“Em nộp đây, em nộp đây, hạn sử dụng là ba mươi mốt ngày, không sao, không sao.” Cô gái mập mạp vội vàng nói.

Sở Lạc Nhất: “...”

Đây mới gọi là tham ăn nè.

“Nhớ kỹ, điện thoại, máy tính, bất kỳ thiết bị điện tử nào cũng phải nộp lên. Tôi không muốn sau này tra ra những thứ như điện thoại trong lớp các bạn đâu.” Cố Tỉ Thành trầm giọng nói.


Giao nộp điện thoại là điều bắt buộc phải làm khi vào quân đội, nhất là đối với những đứa trẻ không phải quân nhân, có thể vì mới lạ mà gửi một tấm ảnh ra ngoài, sẽ gây ra họa lớn.

Cố Tỉ Thành ngầm cho Sở Lạc Nhất giữ điện thoại vì anh biết cô gái này hiểu rằng có thể làm gì và không thể làm gì trong quân đội.

Sau khi thu hết đồ đạc, Cố Tỉ Thành cúi đầu nhìn thời gian, “Chín giờ sẽ cắt điện và nước, các bạn còn năm phút để tắm rửa.”

“Chín giờ...” Một cô gái khác hết hồn.

“Đúng vậy, chín giờ, vẫn chưa đọc thông báo bên dưới à?” Cố Tỉ Thành mỉm cười.

Sở Lạc Nhất đã bắt đầu chậm rãi đắp mặt nạ, cho những kẻ không nhà quê chê cô nhà quê đáng đời.

“A a a a a a a a... tôi chưa tẩy trang...”

“A a a a... năm phút làm sao mà đủ?”

“Đừng có chen lấn, nhường đường, nhường đường, vòi nước chỉ có tí tẹo thế này thôi hả?”

...


Tiếng gào thét ngoài hành lang liên tiếp vang lên, ba cô gái trong phòng mới vội vã chạy ra ngoài.

Cố Tỉ Thành nhìn cô gái đang nằm trên giường, sau đó phất tay bảo lính của mình đi thu đồ ở ký túc xá khác. Đợi người đi hết anh ta mới nói, “Chẳng lẽ em không nói gì với họ về việc này à?”

Sở Lạc Nhất đắp nguyên mặt nạ mà ngồi dậy, sau đó mới nói, “Em gọi họ đi cùng rồi đấy chứ, nhưng họ bảo em là con nhà quê, ai đời lại rửa mặt sớm thế bao giờ. Cho nên với tư cách là một con nhà quê, em đi một mình thôi.”

Cố Tỉ Thành: “...”

“A, đừng nhìn em bằng ánh mắt “em ghim thù gớm quá” như vậy, bởi vì thật ra em hay ghim lắm.” Sở Lạc Nhất mặt không cảm xúc, bởi vì mặt nạ vẫn còn đắp trên mặt, cô không thể biểu hiện cảm xúc gì khác.

Cố Tỉ Thành gật đầu: “Lĩnh giáo.”

Sở Lạc Nhất nhìn Cố Tỉ Thành rời đi, nằm lại xuống giường. Cô đang cảnh cáo Cố Tỉ Thành, nếu anh đã hứa thả em mà anh không thả là em sẽ ghim anh đấy.

Sau khi Cố Tỉ Thành ra ngoài, anh đi giữa hành lang hỗn loạn. Nhưng khi quay đầu lại, cô gái trong phòng vẫn vui vẻ vừa đắp mặt nạ vừa ngâm nga một đoạn nhạc, đúng là khác biệt với thế giới bên ngoài.

Đây là một cô gái khiến người ta cảm thấy mới mẻ.

Buổi tối đầu tiên trong quân đội, có thể nói toàn bộ ký túc xá rơi vào trạng thái bộc phát, trong đêm tối lăn từ trên giường xuống đất hay nửa đêm mò mẫm trong phòng vệ sinh không tìm thấy cửa ra, vân vân và mây mây~~~

Trong tòa nhà hành chính bên cạnh, Sở Húc Ninh đứng bên cửa sổ lắng nghe động tĩnh từ phía đối diện.

Cố Tỉ Thành ngồi trên chiếc ghế phía sau, vắt chân nghịch khẩu súng trên tay.

“Sư Niệm, là tên này hả?” Cố Tỉ Thành đột nhiên nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui