Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Sở Lạc Nhất đi tới cạnh Sở Húc Ninh, tinh nghịch làm động tác chào quân đội với anh, “Chào thủ trưởng.”

Lúc này vẻ mặt của Sở Húc Ninh cũng dịu dàng hơn vừa rồi một chút. Anh của giây phút này đã được năm tháng tôi luyện thành một người thành thục, cũng rất quyến rũ, chỉ đứng đó thôi cũng đủ là một phong cảnh tuyệt đẹp rồi.

“Em đợi một lát, để lát anh đưa em đi gặp sĩ quan huấn luyện của em.” Sở Húc Ninh nói, sau đó lại dặn người phía sau đưa đội của mình tới nhà ăn để ăn cơm rồi mới đưa Sở Lạc Nhất đi.

“Sao thế, anh Húc Ninh muốn mở đường thả cửa cho em hả?” Sở Lạc Nhất cười tít mắt hỏi.

Sở Húc Ninh đáp lại cô bằng một ánh mắt tự em hiểu đi, sau đó mới nói: “Gần đây lão Cố mới từ phương Nam về, vừa hay đang được nghỉ, anh đưa em đi gặp tạo chút quan hệ.”

Cố?

Cái họ này sao nghe quen tai thế nhỉ, hình như có nghe thấy ở đâu đó rồi thì phải?

“Chắc không phải là quan lớn đấy chứ, anh còn phải tự mình dẫn em đi?” Sở Lạc Nhất thắc mắc hỏi.

“Trong mắt em, phải như thế nào mới gọi là quan lớn?” Sở Húc Ninh vừa đi vừa hỏi cô.

“Chắc là...” Sở Lạc Nhất nghiêm túc nghĩ, sau đó nói: “Kiểu như ông ngoại em chẳng hạn.”


“Vậy trừ ông ngoại em ra, em thấy quan lớn nào khác rồi.” Sở Húc Ninh khẽ cười. Lúc này họ cũng đã đi tới khu vực huấn luyện phía sau.

“Lão Cố...”

Sở Húc Ninh cất tiếng gọi.

Sở Lạc Nhất theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn, vừa hay bắt gặp ánh mắt của người kia cũng nhìn qua đây.

Người đó đang mặc một bộ đồ huấn luyện, chắc vừa mới tập xong nên trên người đang đổ mồ hôi ròng ròng.

Rất đàn ông~

Sở Lạc Nhất nghĩ, đây chắc là mùi vị đàn ông trong truyền thuyết đấy hả~

Mà người đàn ông này, là anh ta.

Nhiều ngày trước, lúc cô lên máy bay thì anh ta từ trên máy bay xuống.


Anh sải cặp chân dài của mình tới trước mặt họ, liếc qua Sở Lạc Nhất rồi lại hơi nghiền ngẫm gì đó.

“Bạn gái tới thăm à? Cậu có bạn gái từ bao giờ vậy?” Người kia cất tiếng, giọng nói khàn hơn ngày đó, nhưng nghe cũng thích hơn.

Thân là một người cuồng giọng nói, Sở Lạc Nhất không thể không thừa nhận, giọng người này thật sự rất hay.

“Nói linh tinh cái gì thế? Em gái tôi, sinh viên khoa Mỹ thuật Đại học Q, năm nay sẽ tập bên đội cậu. Tôi đưa con bé tới gặp cậu trước.”

“Chờ, chờ, chờ đã...” Sở Lạc Nhất bỗng nghe thấy tín hiệu gì đó. Cô thu ánh mắt đang nhìn Cố Tỉ Thành lại mà nhìn Sở Húc Ninh, “Anh Húc Ninh, cái gì gọi là khoa Mỹ thuật tập luyện bên này? Em đến cùng với Tiểu Bất Điểm cơ mà.”

Cô có tới để tập quân sự thật đâu!

“Tới tập quân sự mà còn coi là đi chơi nữa hả? Cô gái à, em giác ngộ thế này là không được.” Đôi mắt đẹp của Cố Tỉ Thành vẫn dán chặt lên người Sở Lạc Nhất. Cô gái này trông hay hơn các cô gái nam tính trong quân đội của họ nhiều.

Sở Lạc Nhất ngoảnh lại, ghét bỏ liếc anh ta một cái, đẹp trai thì hay lắm chắc? Sau đó lại nhìn Sở Húc Ninh, “Anh Húc Ninh.”

“Chuyện này em có nói với anh cũng vô dụng thôi. Em có giỏi thì nói với Thủy Lão là em muốn bùng quân sự đi.” Sở Húc Ninh không hề nể mặt chút nào, hơn nữa rõ ràng còn có ý, anh đã đưa em đi cửa sau rồi, em còn không chịu nữa thì anh dẹp luôn.

Sở Lạc Nhất được nuông chiều từ nhỏ, một mình con bé ở bên ngoài thế nào thì họ không biết, nhưng trong nhà ai cũng chiều chuộng con bé cả. Lúc mẹ biết con bé cũng tới quân đội tập quân sự đã gọi điện thoại cho anh từ sớm, bảo anh sắp xếp đừng để cô con nuôi của nhà họ phải chịu thiệt.

Đây là lần đầu tiên mẹ anh bảo anh mở cửa cho người ta đi cửa sau thế này đấy.

Nói với ông ngoại?

Vậy chẳng phải sẽ bị xử lý theo quân pháp sao, thôi cô thà đi tập quân sự còn hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui