Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Việc Sở Lạc Ninh sống lại đã cho mọi người một hy vọng, chứng tỏ là thuốc có tác dụng.

An Hinh Duyệt đã rơi vào hôn mê sâu. Việc dùng thuốc trên người Sở Lạc Ninh chỉ là bất đắc dĩ, cho nên với tình trạng của An Hinh Duyệt, Thủy An Lạc vẫn phải làm vài thí nghiệm trước đã.

Mân Hinh không có ý kiến gì, chỉ cần con gái cô có thể sống là được rồi.

Tay của Thủy An Lạc vẫn còn bị thương, nhưng cô hoàn toàn không có thời gian để đi xử lý vết thương của mình mà lại tiếp tục vào phòng thí nghiệm, làm bước thử nghiệm cuối cùng.

Sở Lạc Duy ở ngoài phòng bệnh, lúc quay lại liền thấy tấm lưng đã ướt đẫm mồ hôi của ba.

Trong lòng Sở Lạc Duy khẽ động, nếu không phải vì thấy cảnh này, chắc cậu thật sự cho rằng ba vẫn bình tĩnh y như biểu hiện của ba.

Người ba đã chinh chiến một đời của cậu hôm nay lại bị hoảng sợ đến mức người đổ đầy mồ hôi.


Sở Lạc Duy đưa tay ra đặt lên vai ba mình. Sở Ninh Dực không quay lại, vẫn đang nhìn người con trai đã ngủ lại bên trong.

“Để ba đi xem mẹ con thế nào, con cứ chờ ở đây trước nhé.” Sở Ninh Dực nói xong liền sải bước rời khỏi nơi này.

Trong phòng thí nghiệm, khi virus biến mất khỏi máu của con chuột bạch cuối cùng, Thủy An Lạc mới hoàn toàn yên tâm.

“Viện trưởng~”

Thủy An Lạc ngồi xuống ghế, “Đi đi, nói cho mọi người biết vắc-xin phòng bệnh đã được nghiên cứu xong rồi. Tiểu Lưu, em đi tiêm cho Miên Miên đi.”

“Vâng ạ.” Mọi người đều tự đi làm việc của mình, còn Thủy An Lạc vẫn không hề đứng dậy.

Không lâu sau đó, có một bàn tay lại đặt lên vai cô.

Thủy An Lạc không ngoảnh lại nhưng cô biết người đằng sau lưng mình là ai.

“Không còn trẻ nữa rồi, sao lại cứ liều mạng như thế chứ? Mấy ngày liền không nghỉ ngơi rồi, còn chịu nổi không?” Sở Ninh Dực khẽ nói.

Thủy An Lạc nắm lấy tay anh, “Em không muốn anh cả đời này không thể ngẩng đầu lên trước mặt người anh em của mình. Em biết nếu như Miên Miên xảy ra chuyện, anh sẽ thấy tự trách suốt đời.”

Sở Ninh Dực không nói gì, vẫn nhẹ nhàng xoa bóp bả vai đã cứng nhắc của cô.


Cả Sở Lạc Ninh và An Hinh Duyệt đều thoát khỏi cơn nguy kịch. Sau khi Thủy An Lạc hết bận cũng chỉnh cho Sở Lạc Nhất một trận. Tuy An Hinh Duyệt đã nói đỡ cho cô nhưng cũng chẳng có tác dụng gì nhiều.

***

Buổi tối trước hôm khai giảng, cuối cùng Kiều Nhã Nguyễn cũng ở nước ngoài về, chuyện lần này lúc cô phỏng vấn ở nước ngoài mới biết, nhưng lúc đó căn bản không có cách nào trở về được.

Kiều Vi Nhã quấn mẹ mãi không thôi, vốn nếu ở thành phố A, bất kể có đi tập quân sự ở đâu cũng sẽ không ai dám làm gì cô.

“Mẹ, mẹ ơi, tại sao trao đổi sinh viên mà không trao đổi cả huấn luyện viên luôn ạ.” Kiều Vi Nhã lay lay Kiều Nhã Nguyễn.

“Sao thế, muốn lười hả?” Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày nhìn con gái, thời gian mười mấy năm trôi qua cũng không để lại chút vết tích nào trên người cô, mỗi động tác của cô đều như thể nó vốn có đã vậy.

Kiều Vi Nhã cười ngây ngốc, “Đều tại cái bánh bau rau kia kìa, đáng ra con vốn học ở Đại học B, tại cậu ta nên con mới phải học ở Đại học Q ấy. Giờ thì hay rồi, tập quân sự cũng phải chạy tới chỗ khác tập.”

Thấy con gái giận dỗi như vậy, Kiều Nhã Nguyễn lại thấy buồn cười, giận dỗi vài ngày hình như giờ lại làm hòa rồi, còn cảm thấy hiển nhiên nữa chứ.


“Thành phố B cũng tốt mà, Húc Ninh ở thành phố B đấy, biết đâu các con lại gặp được nhau.” Kiều Nhã Nguyễn cười nói.

“Anh Húc Ninh là gu của chị Niệm Niệm, không phải gu của con.” Kiều Vi Nhã thở dài.

“Ừ, gu của con là bánh bao.” Kiều Nhã Nguyễn thản nhiên nói.

“Chị thích anh Hai.”

“Nói linh tinh, cẩn thận chị đập em đấy.” Kiều Vi Nhã tức tối đe dọa em trai mình, “Sao chị có thể thích cái bánh bao rau đó được, đã lạnh lùng kiêu căng tự đại còn mặt liệt.” Kiều Vi Nhã tức giận phừng phừng. Mấu chốt ở chỗ, cái bánh bao này có người trong lòng rồi chứ!

Nhưng câu thứ hai cô cố nén lại trong lòng không nói ra!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui