Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Sở Lạc Nhất bị cấm túc rồi, là bị ba cô cấm túc.

Sở Lạc Nhất ở trong phòng cứ đập cửa suốt, “Ba thả con ra ngoài đi, chị Miên Miên giờ vẫn còn đang ở bệnh viện kìa.”

“Con tự kiểm điểm lại mình đi, lần này rốt cuộc con đã làm sai điều gì?” Sở Ninh Dực ném chìa khóa cho Sở Vi đang đứng đằng sau, “Không được mở cửa cho nó.”

“Ba, con không làm gì sai cả. Ba chẳng hiểu gì về suy nghĩ của người đang yêu cả. Nếu anh con thành ra như vậy, chị Miên Miên lại không hay biết, chị ấy sẽ lại càng khổ sở hơn thôi.”

“Có khổ sở thì trước đó con bé vẫn còn mạng sống để mà khổ sở. Chú Ba thương con nên không chấp nhặt với con, nhưng chuyện này vẫn chưa xong đâu.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.

“Nhưng mà ba ơi, nếu mẹ xảy ra chuyện thì liệu ba có chọn ở nhà chờ tin không, hay là ba sẽ tới chỗ mẹ luôn chứ? Rõ ràng ba biết đáp án mà vẫn nói con sai, đây chính là phân biệt đối xử.” Sở Lạc Nhất vẫn tiếp tục giậm chân bên trong, “Lần trước lúc Hắc Long mất ba cũng thế này, rõ ràng nói với bọn con là không cần quá đau lòng, đây là chuyện tất nhiên, nhưng lại một mình đứng trước mộ của Hắc Long cả một đêm. Ba lúc nào cũng như thế hết.”

“Cho nên chuyện này là để nói cho con biết, có những chuyện ba có thể làm, nhưng con thì không thể.”

Sở Lạc Nhất: “...”


Ba ơi ba như thế có thật sự tốt không vậy?

“Ba, ba thả con ra đi.” Sở Lạc Nhất ở bên trong tủi thân nói.

“Lúc nào anh con và Miên Miên qua khỏi cơn nguy hiểm con mới được ra ngoài.” Sở Ninh Dực nói rồi xoay người đi xuống lầu.

Thím Vu vẫn khuyên anh mãi nhưng cũng không có tác dụng gì cả.

“Thiếu gia, chuyện này... Bao Đậu vẫn còn nhỏ mà. Cậu cứ nhốt con bé như vậy nó sẽ điên mất.” Thím Vu đã trông Sở Lạc Nhất từ nhỏ tới lớn, tất nhiên bà cũng rất yêu thương cô.

“Bà ơi, bà ơi, bà giúp cháu khuyên ba cháu với. Cháu không muốn bị nhốt thế này đâu.” Sở Lạc Nhất ở bên trong kêu lên.

“Thiếu gia à...”


“Sở Vi, lát nữa mang tập vẽ vào cho nó.” Sở Ninh Dực không buồn ngoảnh lại mà đi thẳng xuống nhà.

“Chú ơi chuyện này...” Sở Vi đứng ngoài cửa, nhìn Sở Ninh Dực đi xuống nhà, lại ngoảnh lại nhìn cánh cửa bị đóng lại, “Anh không cứu nổi em đâu, em cố chịu vài ngày đi. Tới ngày khai giảng là em có thể tới thành phố B với bọn anh rồi, đến lúc đó chú sẽ thả em ra.”

“Tới thành phố B? Làm gì ạ?” Sở Lạc Nhất từ bỏ việc đập cửa, tò mò hỏi.

“Năm nay tập quân sự bọn anh là học sinh trao đổi với thành phố B. Em không phải là sinh viên được đặc xét vào khoa Mỹ thuật của Đại học Q à? Có thể cắm người vào đi với bọn anh, hoặc là em có thể tiếp tục ở nhà...”

“Không, không, không, em đi, em đi, em phải đi chứ, nếu không em không biết sẽ bị ba nhốt đến lúc nào nữa.” Sở Lạc Nhất dứt khoát chọn đi tập quân sự chứ không muốn ở nhà, ở nhà là bị ba nhốt mất.

Thím Vu đi theo Sở Ninh Dực xuống nhà. Việc trong nhà Sở Ninh Dực đã thuê người mới, cho nên hầu như không cần thím Vu phải làm gì cả, bà chỉ ở đây dưỡng lão thôi. Cả Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đều coi bà là người lớn trong nhà nên tất nhiên không cho bà đi.

Thím Vu thấy Sở Ninh Dực ngồi xuống sofa liền ngồi xuống cạnh anh, “Thiếu gia à, Bao Đậu vẫn còn nhỏ mà.”

“Thím Vu, thím không cần khuyên tôi nữa. An Tam chỉ có một đứa con gái thôi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì tôi biết ăn nói thế nào với chú ấy đây.” Sở Ninh Dực nói rồi lại đưa tay lên day trán mình. “Tôi biết nó làm vậy cũng không sai, An Tam cũng không trách nó, nhưng con bé này đúng là phải phạt cho một trận để nó biết, trên đời này ngoài tình yêu ra thì vẫn còn cả tình thân nữa.”

“Con bé còn nhỏ, chờ nó lớn hơn chút nữa, làm cha làm mẹ rồi sẽ hiểu thôi. Giờ cậu có phạt con bé cũng không có tác dụng gì đâu.” Thím Vu vẫn nhìn lên trên nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui