Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Thủy An Lạc đưa đồ đi nghiên cứu bằng tốc độ nhanh nhất, bởi tin tức có người bị thiệt mạng vì ôn dịch đã truyền tới rồi, cho nên cô không còn nhiều thời gian nữa.

Sở Lạc Nhất sau khi kiểm tra vài lần rõ ràng cũng không có vấn đề gì. Tuy nhiên bản xét nghiệm của An Hinh Duyệt thì lại có vấn đề.

Lúc Mân Hinh và An Phong Dương nghe tin liền sợ điếng người, còn An Hinh Duyệt lại vô cùng vui sướng.

Sau khi được xếp vào phòng bệnh cùng với Sở Lạc Ninh, cô liền nhào vào lòng anh.

Sở Lạc Ninh ôm chặt lấy cô nhưng không biết lúc này nên vui hay buồn nữa.

“Miên Miên, đây là dịch bệnh đấy.” Sở Lạc Ninh bất đắc dĩ nói.

“Em biết chứ, nhưng chỉ cần có thể được ở bên anh, ôn dịch em cũng không sợ.” An Hinh Duyệt ôm chặt lấy Sở Lạc Ninh, như thể một giây sau cô sẽ mất anh vậy.

Cô yêu đơn giản như vậy đấy, chỉ cần có thể ở bên anh, chết chóc, chia ly hay gì cô cũng không sợ nữa.

Yêu, chính là muốn được ở bên anh, không vì bất cứ nhân tố nào ngoài lề hết.


Sở Lạc Ninh hôn lên má cô, rồi lại ôm chặt lấy cô, “Cô ngốc này.”

Mân Hinh đứng bên ngoài tựa vào lòng chồng mình. Con gái như vậy, cô cũng không biết nên cảm thấy mừng vì sự đơn thuần ấy, hay nên thấy đau đầu vì sự ngây ngô đó nữa.

May mà người mà con bé yêu đáng có được tình yêu của con bé.

“Miên Miên ngay đến cơm cũng không biết nấu, em thật sự lo lắng nếu cứ như vậy thì sau này nó làm sao để trở thành một người vợ lính tốt đây?” Mân Hinh khẽ nói, qua được kiếp nạn này nhưng rồi những năm tháng sau thì sao?

Con gái cô vẫn thích đơn thuần như vậy sao? Cuộc sống sẽ đánh nó thức tỉnh.

“Con bé còn có chúng ta mà.” An Phong Dương ôm vợ nói, rồi lại nhìn con gái đang cười tươi rói bên trong. Có lẽ con bé đã được họ che chở quá tốt rồi.

Sở Lạc Ninh ngẩng đầu nhìn người đứng bên ngoài bằng ánh mắt náy áy.

Nhưng An Phong Dương lại đáp trả anh bằng một ánh mắt động viên.

Vì trên đời này, ngoài Sở Lạc Ninh ra, không có người đàn ông nào đáng để An Phong Dương yên tâm gửi gắm con gái mình nữa.


Lúc Mân Hinh và An Phong Dương đi rồi, Sở Lạc Ninh liền đưa Mân Hinh ngồi xuống giường, nghiêm túc nói: “Em có biết đã có người chết vì ôn dịch lần này rồi không, em thế này...”

“Em biết, nhưng không có anh em cũng sẽ chết mất thôi.” An Hinh Duyệt thản nhiên đáp lại, “Hơn nữa, em là bị nhiễm từ trước mà, lúc đó em thật sự không phải cố ý đâu.”

Sở Lạc Ninh nhìn cô gái ngây thơ đến mức ngốc nghếch này, anh còn có thể nói gì được nữa đây?

Sở Lạc Ninh ôm cô vào lòng, đặt một nụ hôn lên trán cô. Trước đó cô tiếp xúc với cái chân bị thương của anh nhiều như vậy, chắc là bị lây từ lúc đó rồi.

“Lạc Ninh, có phải em ngốc lắm không? Nếu như em học y, có lẽ em đã sớm phát hiện ra những dấu hiệu bất thường của anh rồi. Hôm nay cũng không cần phải để đám Tiểu Bất Điểm đi lấy hoa ăn thịt người, hại Tiểu Bất Điểm bị thương nữa.” An Hinh Duyệt thỏ thẻ nói.

“Ngốc ạ, chuyện này liên quan gì tới em đâu chứ. Trước đó chúng ta đều không biết chuyện ôn dịch mà. Kể cả em có là bác sĩ cũng sẽ không ngờ được tới chuyện đó đâu, không cần phải tự trách mình, mẹ anh sẽ làm được thôi.”

“Ừm.” An Hinh Duyệt gật mạnh một cái, lại cúi nhìn chân anh, “Vết thương trên chân anh thế nào rồi?”

Sở Lạc Ninh ôm chặt lấy An Hinh Duyệt đang nhìn vết thương của mình, “Không sao nữa rồi, em không phải lo đâu.”

Nhưng An Hinh Duyệt cứ ngây ngô thế này lại khiến anh rất bất an. Mấy năm nữa họ kết hôn, liệu cô có thể sống một mình trong quân đội được không đây?

Anh đã bắt đầu cảm thấy lo lắng về vấn đề này rồi.

Hơn nữa, kiếp nạn lần này họ có thể tránh được không còn chưa biết nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui