Sở Lạc Duy nhìn cô, chờ cô nói nốt lời phía sau.
Kiều Vi Nhã tức giận không thôi, tên này giờ nhìn sao cũng thấy đáng ghét thế cơ chứ.
Chẳng trách không dám tỏ tình, với kiểu cậu ta thế này, có khi tỏ tình xong chắc cũng không làm bạn bè nổi nữa mất.
“Nghĩ cái gì đấy? Mau lên.” Sở Lạc Duy nhìn gương mặt phừng phừng tức giận của cô, không nhịn được phải lên tiếng nhắc nhở.
“Vội cái gì? Vội đi đầu thai à?” Kiều Vi Nhã nói, lại kéo cái cây trên tay mình.
“Tôi nói này, Kiều Vi Nhã, gần đây sao cậu nóng nảy thế hả? Còn chưa tới mười tám mà đã đến thời kỳ mãn kinh rồi à?” Sở Lạc Duy nhớ lại những chuyện trong khoảng thời gian gần đây, không nhịn được hỏi ra.
Kiều Vi Nhã ngẩng lên, cho cậu một ánh mắt cười như không cười, sau đó mới nói: “Một cái cây là để giảm nhiệt độ lan rộng, một cái có thể ngăn không bị cắn bị thương. Nhưng lúc cậu tóm lấy phía dưới của nó thì phải thật nhanh, vì cái thứ quái dị này phản ứng còn nhạy bén hơn cả rắn độc nữa đấy.”
Sở Lạc Duy nheo mắt nhìn Kiều Vi Nhã vừa ngụy trang cánh tay cho cậu vừa dặn những gì cần chú ý. Cô như thế này rất xinh đẹp.
“Cậu có nghe thấy không đấy?” Kiều Vi Nhã không thấy cậu trả lời lại liền ngẩng lên.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Sở Lạc Duy lập tức thu lại vẻ mặt của mình, tỏ ra bực bội nói: “Cậu lắm chuyện thế, mau lên.”
Kiều Vi Nhã cười hờ hờ, hung hăng gằn: “Tốt nhất là bị cắn chết luôn đi.”
Bên trên, Sở Vi cầm điện thoại bằng một tay. Cậu cảm thấy mình không đi học quay phim đúng là có lỗi với của trời cho mà. Chứng kiến cậu Hai đang nhìn Kiều Vi Nhã với ánh mắt thâm tình kìa, đúng là... chậc chậc chậc.
Nhưng tiếc là người trong cuộc lại chẳng hề hay biết gì cả.
Sau khi chuẩn bị xong hết tất cả, Sở Lạc Duy liền tiến về phía mục tiêu. Kiều Vi Nhã cầm một cái túi trong tay, tuy không có tác dụng lớn, nhưng dù sao cũng có thể ngăn được hoa ăn thịt người sau khi nó bị bắt được.
“Cậu cẩn thận đấy.” Kiều Vi Nhã khom người xuống, không nhịn được lại lên tiếng nhắc nhở.
Sở Lạc Duy không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn đám hoa ăn thịt người đang lắc lư thân mình trong mưa gió, chờ có được thời cơ tốt nhất.
Vươn tay, chụp lấy thân, giật mạnh ra.
Động tác này rất nhanh và liền một mạch, sau đó cậu liền bỏ cái cây hoa đó vào trong chiếc túi mà Kiều Vi Nhã đã chuẩn bị nãy giờ.
“Ha ha ha, tóm được rồi, tóm được rồi.” Kiều Vi Nhã kích động nói, sau đó theo phản xạ liền vươn xa tay ra, tránh cho dịch ăn mòn của hoa ăn thịt người đó bắn vào người cô.
Sở Lạc Duy khẽ cau mày, thấy cô vui vẻ thế này, có lẽ vừa rồi cậu đáng ra không nên cãi nhau với cô.
“Chúng ta mau đi thôi, mẹ nuôi vẫn còn đang... cẩn thận... shhh...”
Kiều Vi Nhã còn chưa nói dứt câu liền thấy một bụi hoa ăn thịt người đã vươn dài nụ hoa của mình ra phía sau lưng Sở Lạc Duy. Cô không kịp nghĩ gì đã đẩy Sở Lạc Duy ra, nhưng ngay một giây sau đó liền bị cái nụ hoa nhỏ cắn vào cánh tay.
“Tiểu Bất Điểm!!!” Sở Lạc Duy giật mình hét lên, cầm súng bắn chết cây hoa kia, tay còn lại nhanh chóng kéo Kiều Vi Nhã vào khu vực an toàn, sau đó vứt cái túi, cởi áo khoác của cô ra. Lớp da trên cánh tay Kiều Vi Nhã đã bị ăn mòn một mảng đỏ rực.
“Sở Vi, vứt nước xuống đây mau lên.” Con ngươi Sở Lạc Duy co rút chặt lại, mắt dâng lên sát ý. Cái đám quái vật chết tiệt này.
Kiều Vi Nhã bị đau nên nước mắt rơi lã chã, cơn đau rát dâng đến, ai nói axit sunfuric ghê gớm nào, cái này rõ ràng còn kinh khủng hơn cả axit nhiều ấy!
Sở Lạc Duy đón lấy bình nước, nhanh chóng vặn ra, “Cố chịu một chút, buộc phải rửa cái thứ dịch đó đi trước đã.”
“Cậu mau lên, tôi đau thế này cậu còn rề rà gì nữa?” Kiều Vi Nhã khóc lóc giậm chân, đau đến mức tim gan cũng run rẩy hết cả lên.
Sao có chuyện Sở Lạc Duy không xót cho được, cậu thà rằng người bị cắn là cậu còn hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...