Cả hai vẫn giằng co vấn đề để ai đi. Sở Vi chọn cách im lặng để xem ai thua ai thắng.
Nếu là Sở Lạc Ninh đấu với An Hinh Duyệt thì chẳng có gì phải bàn cãi cả, vì người thắng nhất định sẽ là Sở Lạc Ninh, nhưng còn hai người này thì đúng là năm mươi năm mươi.
Sở Lạc Duy nhường Kiều Vi Nhã?
Không bao giờ có chuyện đó!
Kiều Vi Nhã nghe lời Sở Lạc Duy?
Không thể nào có chuyện đó được!
“Cậu có phải là con gái không thế?” Sở Lạc Duy quyết định ra tay từ mặt giới tính.
“Ai da, cậu bị bệnh ung thư đàn ông à? Con gái thì làm sao? Khinh con gái hả?” Kiều Vi Nhã phụt cười phản bác.
“Người tôi khinh là cậu!” Sở Lạc Duy nói rồi đẩy cô ra, định đi tới.
Kiều Vi Nhã tóm cậu lại, “Tôi hiểu chỗ như thế này hơn cậu, cậu có cần vì sĩ diện của đàn ông mà phải vờ vịt thế không?”
Sở Lạc Duy nheo mắt nhìn cô, có chút tức giận.
“Kể cả cậu có hiểu rừng núi thì cũng đã sao? Chỗ này chỉ là một mảnh nhỏ thôi, chúng ta không bị lạc.” Sở Lạc Duy cãi lại.
Kiều Vi Nhã thật sự muốn phun nước có ga chết tên này.
“Cậu Hai à, hãy nghĩ cho người trong lòng cậu đi, bị cắn phải là hủy hoại nhan sắc luôn đấy, vốn tính cách đã chẳng ra sao rồi, giờ có mỗi cái mặt để cộng điểm, nếu bị hủy mất thì ai thèm để ý tới cậu nữa?”
Sở Lạc Duy: “...”
Sở Vi cố gắng nhịn cười, hai người này cứ nhất định phải đấu nhau như vậy sao?
“Cậu Hai, Vi Nhã, không còn sớm nữa rồi, dì cũng đang đợi thuốc, anh Cả vẫn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, thế nên hai người...” Có thể đấu nhanh hơn chút được không?
Sở Lạc Duy đẩy Kiều Vi Nhã ra, “Người tôi thích có tố chất hơn cậu nhiều, không phải là kiểu người nhìn mặt mà bắt hình dong.”
Kiều Vi Nhã không hiểu sao lại thấy lòng mình dâng lên cảm giác chua xót. Cảm xúc lạ lẫm này ập tới quá nhanh rồi đọng lại mãi, có điều vì cô không hiểu nên chọn cách lờ nó đi.
“Cậu cũng đếch có khí chất.” Kiều Vi Nhã kêu lên rồi đi theo, “Hơn nữa là mẹ nuôi bảo tôi làm.”
“Tiền đề là khi ấy mẹ tôi chưa biết cái lấy được là gì.” Sở Lạc Duy nói thẳng, lúc đi tới thấy hoa ăn thịt người vươn ra, cậu liền lùi lại một bước.
Trên trực thăng, Sở Vi một tay cầm điện thoại nhìn người bên dưới.
“Trước mắt vẫn chưa phân thắng bại, nhưng họ cũng đã bắt tay vào việc lấy hoa ăn thịt người rồi ạ.”
“Dì chỉ sợ hai đứa nó sẽ đánh nhau rồi cái hoa kia lại được lợi thôi.”
“Ha ha, dì ơi, chuyện này không thể nào đâu.” Hai người này mà đánh nhau quên trời đất thì chỉ chốc lát là đánh tới ổ nhà người ta luôn thôi.
Hoa ăn thịt người không dễ lấy, đặc biệt là lúc nó còn sống lại càng khó lấy hơn.
Sở Lạc Duy nheo mắt muốn tìm điểm để cầm vào. Kiều Vi Nhã bắt đầu tìm kiếm ở dải đất xung quanh. Cô quyết định tách nhóm khỏi cái tên tự cao tự đại này để tự đi lấy.
Sở Vi vẫn ở trên trực thăng nhìn, hai người này không thể hợp tác tử tế với nhau một lần được sao?
Hoa ăn thịt người vô cùng nhạy cảm với nhiệt độ, thế nên khi có người nào đó tiến lại gần chúng trong phạm vi một mét, chúng sẽ phát giác ra.
Sở Lạc Duy thử vài lần, căn bản không thể nào với tay tới đó, lại còn phải chú ý tới Kiều Vi Nhã bên kia, trông cô có vẻ chuyên nghiệp hơn cậu nhiều, vì cô đang quấn cây và lá lên cánh tay mình.
Tuy Kiều Vi Nhã đã rời xa núi Châu nhiều năm, nhưng những năm gần đây cứ khi nào có thời gian cô vẫn sẽ trở về núi Châu nên vẫn giữ được nhiều kỹ năng sinh tồn.
Cho nên lần này Sở Lạc Duy chọn nhận thua.
Lúc Sở Lạc Duy đi tới bên cạnh Kiều Vi Nhã. Kiều Vi Nhã liền xì một tiếng, tiếp tục bó cánh tay mình.
Sở Lạc Duy nắm lấy cổ tay cô, “Tốc độ của cậu không nhanh bằng tôi, cậu muốn làm thế nào, nói cho tôi biết để tôi làm cho.”
“Tính khinh...” Kiều Vi Nhã vốn định nói “tính khinh ai đấy” nhưng nghĩ một hồi, cuối cùng cô vẫn quyết định tôn trọng sự thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...