Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Trước khi Sở Lạc Ninh đi ngủ vẫn cố gọi cho An Hinh Duyệt một cuộc điện thoại, bảo cô không cần quá lo lắng, anh thực sự vẫn rất ổn.

An Hinh Duyệt ngồi trên giường bệnh, ôm điện thoại khóc như mưa.

“Nếu như em cũng bị lây nhiễm thì có phải em có thể qua bên đó với anh rồi không.” An Hinh Duyệt khẽ nói, nhưng giọng nói của cô lại rất nghiêm túc.

“Đồ ngốc này, em nghĩ gì thế? Anh không sao đâu, có mẹ ở đây mà, thực sự không có chuyện gì đâu!”

An Hinh Duyệt hít hít cái mũi của mình: “Anh mệt thì cứ ngủ trước đi, em không sao mà.”

Cô nghe ra được Sở Lạc Ninh đang cố chịu đựng, trước kia làm sao anh có bộ dạng thế này cơ chứ, điều này chứng tỏ bệnh dịch lần này gây ảnh hưởng rất lớn tới anh.

***


Bệnh viện, phòng Viện trưởng.

Kiều Vi Nhã vừa nghe như vậy thì lập tức nói mình sẽ đi, chỉ cần giúp được bọn họ thì đừng nói chỉ là một ngọn núi, bắt cô xuống biển cô cũng vui lòng.

“Nhưng mà một mình con đi quá nguy hiểm.”

“Con có thể gọi ba con mà, không có chuyện gì đâu.”

“Chú Tư lớn tuổi như thế rồi, cậu không thấy ngại à.” Kiều Vi Nhã vừa mới dứt lời thì giọng nói của Sở Lạc Duy liền vang lên. Lúc hai người quay đầu lại đã thấy Sở Lạc Duy đẩy cửa bước vào: “Báo cáo kết quả thử máu của con đã có rồi, không bị lây nhiễm, hơn nữa con không tiếp xúc với anh Cả nhiều lắm cho nên khả năng lây nhiễm không lớn, để con đi cùng cậu ấy.”

“Này này này, đừng có tới đây, nhỡ đâu cậu cũng bị lây nhiễm thì sao hả?” Kiều Vi Nhã quát to một tiếng rồi cuống quýt lui sang một bên.

Sở Lạc Duy dứt khoát kéo người lại, dùng một tay quắp chặt lấy cái cổ của cô: “Vậy thì cậu cũng bị lây nhiễm cùng tôi luôn đi!”

“Này! Sao cậu có thể xấu xa như vậy chứ hả?” Kiều Vi Nhã hô to.

“Mẹ, con đi với cậu ấy, sẽ cố về thật nhanh.” Sở Lạc Duy nói rồi kéo Kiều Vi Nhã đi ra ngoài.

Thủy An Lạc còn muốn nói cái gì đó nữa, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của hai đứa nhỏ lại cảm thấy không cần thiết phải nói gì nữa cả.


Chuyện của hai đứa nhỏ này cứ để chúng tự giải quyết đi vậy! Dù sao thì những gì con trai cô để ý tới, chưa bao giờ có chuyện nó không có được.

Người lái máy bay vẫn là Sở Vi. Sau khi được khử trùng, chiếc trực thăng này đã không có vấn đề gì nữa.

Kiều Vi Nhã ngồi trên trực thăng vẫn đang tiếp tục phê phán Sở Lạc Duy. Cô ngồi ở buồng lái cạnh cơ trưởng, vừa ăn hoa quả vừa phỉ nhổ với Sở Vi khiến anh chỉ biết im lặng lắng nghe.

Sở Lạc Duy dựa người vào cửa yên lặng nghe cô nói.

“Nhưng mà mấy ngày nữa là phải đi học rồi!” Sở Vi đột nhiên nói: “Thế hai người đã chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị cái gì cơ?” Kiều Vi Nhã tò mò hỏi, chẳng phải đến khai giảng thì cứ mang cái thân đi là được rồi sao?

“Nghe nói lần đi tập quân sự ở quân đội sẽ tiến hành trao đổi quy mô lớn với thành phố B. Nói cách khác, trường của chúng ta sẽ có vài khoa được chọn đi làm học sinh trao đổi với thành phố B. Không khéo ở chỗ khoa Kinh tế với khoa Báo chí đều bị chọn trúng! Đồng nghĩa với việc chúng ta phải đến thành phố B tập quân sự đấy!”

“What? Ai quy định thế hả? Đầu óc có vấn đề à?” Kiều Vi Nhã lớn tiếng kêu lên. Cô chưa bao giờ biết tập quân sự còn phải đi xa nhà nữa đấy.


Sở Vi nhún vai: “Trước đó anh có nghe nói chuyện này sẽ được công bố vào ngày khai giảng đầu tiên, có nghĩ là vào ngày khai giảng đầu tiên chúng ta sẽ được đưa đến thành phố B trong một tháng.”

Kiều Vi Nhã cắn răng: “Loại chuyện tốt này sao có thể không đưa Bánh Bao Đậu theo chứ, lúc nào về em phải rủ rê Bao Đậu đi với em mới được.”

Sở Vi: “...”

Loại chuyện này mà còn có thể chơi như vậy nữa hả? Quả nhiên cậu vẫn còn nhỏ quá rồi.

Sở Lạc Duy không có cảm giác gì, việc duy nhất phải làm lúc này là nhanh chóng giúp mẹ mình tìm được thuốc giải có thể chữa được bệnh dịch này, cái khác thì sao cũng được: “Sở Vi, cứ dừng lại ở chỗ cũ đi, cậu chờ trên trực thăng.”

Sở Vi gật đầu, bởi vì ở đó không có chỗ để hạ cánh cho nên chỉ có thể chọn cách thả thang dây từ trên xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui