Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Sở Lạc Ninh được xác nhận đã bị nhiễm bệnh, khi tỉnh lại, bản thân anh trái lại rất bình tĩnh, chỉ lo bọn họ cũng bị lây.

Thủy An Lạc đeo khẩu trang, mặc đồ cách ly ngồi bên giường gọt hoa quả cho anh.

Sở Lạc Ninh cúi đầu nhìn Thủy An Lạc, “Mẹ cứ như vậy con không an tâm.”

“Vậy con muốn mẹ thế nào?” Thủy An Lạc ngẩng đầu trừng con trai một cái, “Con đã hứa với mẹ thế nào?”

“Đó là tai nạn thôi.” Sở Lạc Ninh dùng lời của em gái mình, giống như không hề nhớ rằng lúc trước khi em gái nói câu này, anh cũng mắng em gái. “Người bị nhiễm dịch ở vùng thiên tai có nhiều không ạ?”

“Số liệu hiện giờ bệnh viện thống kê được đã lên đến hơn một ngàn người. Tất cả các bệnh viện đều đang khẩn cấp tiến hành nghiên cứu huyết thanh. Bệnh viện chúng ta cũng là một trong số đó.” Thủy An Lạc đưa táo cho con trai, sau đó nói: “Hai chiến hữu của con cũng đã được xác nhận là bị nhiễm dịch, hiện giờ đang ở bệnh viện quân khu.”

Sở Lạc Ninh dừng một chút, siết chặt hai tay mình, “Miên Miên và Bao Đậu thì sao?”

“Hai đứa nó còn chưa có kết quả chẩn đoán chính xác, nhưng lần này diện tích truyền nhiễm dịch rất lớn. Số liệu của trung tâm nghiên cứu virus cho thấy cực dễ truyền nhiễm.” Thủy An Lạc nói xong, buông dao thái hoa quả ngẩng đầu nhìn con trai, “Đôi khi mẹ thực sự ích kỷ nghĩ rằng chẳng bằng con trở về tiếp nhận công ty của ba con có phải hơn không.”


“Nhưng mẹ sẽ không ích kỷ như thế.” Sở Lạc Ninh nói, vươn tay cầm lấy tay của Thủy An Lạc, “Con tin tưởng mẹ, giống như khi còn bé, nơi nào có mẹ, con cũng sẽ không gặp nguy hiểm.”

Thủy An Lạc ai oán trừng mắt với cậu con trai của mình một cái, nhưng cũng tự nhủ lòng mình, có cô ở đây, tuyệt đối sẽ không để nó gặp chuyện không may.

“Mẹ lại thấy lo cho Miên Miên, nó cứ mong mình bị nhiễm bệnh, bởi vì như thế nó có thể ở bên con nhiều hơn.” Thủy An Lạc lắc đầu thở dài nói, “Con bé bình thường vẫn nhu mì hiền hậu, không ngờ đến lúc thực sự gặp chuyện còn điên cuồng hơn cả em gái con.”

Sở Lạc Ninh cau mày, thực sự không nghĩ cô sẽ thành ra như vậy.

“Con có thể gọi điện thoại cho em ấy được không?” Sở Lạc Ninh không yên lòng nói.

“Chuyện này để sau đã. Mẹ hỏi con, vết thương trên chân con là do bị loại cây nào đâm phải? “ Thủy An Lạc nói, vén chăn lên nhìn cái chân đã bị băng bó của anh.

Cây?


Sở Lạc Ninh nhíu mày, lúc đó sắc trời quá tối, kỳ thực anh cũng thấy không rõ lắm, “Không phải là loại có ở phương Bắc, hẳn là chỉ có ở phía Nam, thân cây không to, to chừng miệng chén, vỏ cây màu đen.”

“Màu đen?” Thủy An Lạc hỏi, “Con chắc không?”

Sở Lạc Ninh cau mày, tiếp tục xác nhận trong trí nhớ một chút, sau đó nói: “Là màu đen, cây cối trên sườn núi phía sau hầu như đều là một loại, thân cây có màu đen, lá hình răng cưa, nhưng dưới tàng cây có một bụi cây màu xanh đậm. Mẹ, đó chắc là thứ mẹ đang tìm.”

“Quả nhiên chỉ có con là hiểu mẹ.” Thủy An Lạc cười nhẹ thành tiếng.

Sở Lạc Ninh nhướng mày, “Nhưng con cũng phải nhắc nhở mẹ, ba con sẽ không cho mẹ đi đâu.”

Thủy An Lạc: “...”

“Con có thể không nhắc nhở mà.”

“Ha ha...” Sở Lạc Ninh tựa trên gối đầu, chịu đựng cơn ớn lạnh từ đỉnh đầu, “Có một người có thể, Tiểu Bất Điểm, dù có thế nào, con bé cũng quen thuộc với rừng núi hơn chúng ta nhiều.”

“Ừ, có điều hiện giờ Lạc Duy còn chưa được giải trừ cách ly, không thể để con bé đi một mình được.” Thủy An Lạc nói xong lại dịch chăn lại cho anh, “Con nghỉ ngơi đi đã, chuyện này mẹ sẽ nghĩ cách.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui