Sở Lạc Ninh khẽ gật đầu, siết chặt tay mình, sau đó vươn tay túm lấy thang treo được thả xuống, đầu lại càng choáng váng. Anh cố nhịn, nắm chặt lấy thang để trèo lên.
Sở Lạc Ninh lên đến nơi, Sở Lạc Duy vươn tay cầm tay anh, kéo anh một bước cuối cùng.
“Anh.”
Sở Lạc Ninh khẽ gật đầu, xua xua tay, “Anh đi tắm qua một cái.”
“Đệch, cái máy bay này rõ xa hoa.” Máy bay của Sở Lạc Duy, phòng ngủ phòng bếp phòng khách toàn bộ đầy đủ hết, càng không nói đến phòng tắm các thứ.
Lúc này Sở Lạc Nhất và An Hinh Duyệt vẫn đang tắm, quần áo là do Sở Lạc Duy mang tới.
Sở Lạc Duy không nói nhiều, cho nên những người ở trên máy bay muốn gì cứ tự tiện, còn chính cậu thì vào phòng ngủ tìm anh Cả.
Sở Lạc Ninh còn đang tắm, bên trong có thể nghe thấy tiếng nước rào rào.
Sở Lạc Duy ở bên ngoài ngồi xuống giường, “Chân anh bị thương rồi.”
“Bị thương ngoài da thôi, không sao cả đâu.” Sở Lạc Ninh vừa tắm vừa mở miệng nói, “Tới từ bao giờ thế?”
“Nửa đêm hôm qua, mưa lớn quá, phi cơ chỉ có thể hạ cánh tạm ở bên dưới, hôm nay mưa nhỏ bớt mới lên đây được.” Sở Lạc Duy nghiêm túc trình bày, sau khi suy nghĩ một lúc lại nói: “Cục khí tượng báo hôm nay bắt đầu sẽ ngớt mưa. Anh có cần quay về bộ đội không? Miệng vết thương của anh cần xử lý gấp đấy.”
“Đến lúc đó rồi tính.” Sở Lạc Ninh tắm sạch sẽ, trần truồng đi ra, vết thương trên đùi càng rõ ràng hơn.
Sở Lạc Duy ném khăn lông cho anh, lại đi xách hòm thuốc tới.
Sở Lạc Ninh vươn tay đón lấy, sau đó quấn quanh nửa người dưới, cầm khăn mặt chà lau mái tóc ngắn ướt nhẹp, “Bao Đậu làm sao thế? Miên Miên nói gần đây tâm trạng con bé không được tốt.”
Sở Lạc Duy dừng một chút, đặt hòm thuốc xuống bên giường, “Dì Đàm nói muốn Đậu Bao tổ chức buổi ký tặng cá nhân và gặp mặt độc giả gì đó, Bao Đậu từ chối rồi.”
Sở Lạc Ninh lau tóc xong, vươn tay mở hòm thuốc ra, “Hay là bởi vì chuyện lần trước?” Sau khi anh trở về hỏi thăm chuyện của em gái mới biết.
Sở Lạc Duy gật đầu, nhìn Sở Lạc Ninh cầm cồn i-ốt khử trùng cho chân mình.
“Cộc cộc cộc...” Có người gõ cửa phòng.
Sở Lạc Duy quay đầu lại nhìn, thấy An Hinh Duyệt mặc áo choàng tắm đứng ở cửa, đứng dậy liền nói: “Anh chị nói chuyện đi, em đi xem Bao Đậu thế nào.”
An Hinh Duyệt đứng ở cửa nhìn Sở Lạc Duy bước ra, sau đó mới chậm rãi đóng cửa đi tới bên cạnh Sở Lạc Ninh.
Sở Lạc Ninh vừa tắm xong có vài phần tà mị cuồng dã, nếu không phải bộ quân phục đã áp chế sự cuồng dã ấy của anh, chắc với bộ dạng bây giờ chỉ cần nhìn mấy giây đã đủ khiến người ta muốn phạm tội.
Nhưng nhìn thấy vết thương trên đùi anh, An Hinh Duyệt thu hồi suy nghĩ vẩn vơ của mình, vội vàng bước qua ngồi xuống bên giường, cầm lấy miếng bông trong tay anh, cẩn thận xử lý vết thương cho anh.
Sở Lạc Ninh gác hai chân lên giường, tựa trước cửa sổ nhìn An Hinh Duyệt cúi đầu chăm chú xử lý vết thương, vươn tay lên sờ sờ đầu cô, mí mắt lại trầm xuống.
“Vết thương này bị nhiễm trùng rồi, anh còn chưa...” An Hinh Duyệt ngẩng lên, lại thấy anh đã thiếp đi.
An Hinh Duyệt nghĩ, hẳn là anh đã thực sự rất mệt mỏi đúng không, hơn nửa năm nay, ngựa không ngừng vó bận rộn. Cô đau lòng thả chậm động tác của mình, cẩn thận xử lý vết thương cho anh.
Bên ngoài Sở Lạc Nhất còn đang nói chuyện phiếm với thôn dân, tâm trạng của họ rất suy sụp bởi vì nhà cửa đã bị hủy hoại hết.
Sở Lạc Duy bước qua ngồi xuống ghế, chân mày lặng lẽ nhíu lại. Sở Lạc Nhất biết, cái máy bay này lúc về sẽ phải tổng vệ sinh một lượt rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...