Sở Lạc Nhất nghĩ, cũng nói ra những lời này.
An Hinh Duyệt lại cười, “Chuyện này khác nhau mà, tính cách của chị và Tiểu Bất Điểm khác nhau. Giống như mẹ chị lúc nào cũng chỉ có ba chị, cho nên chị quen với cuộc sống chỉ quẩn quanh mấy người rồi. Còn tính cách của Tiểu Bất Điểm không khác thím Tư là mấy. Họ phóng khoáng, thích náo nhiệt, khác biệt hẳn.”
Sở Lạc Nhất không nghe vào, cô vẫn nghĩ anh Hai mình thật ngốc, đến giờ vẫn chưa giải quyết được. Lại còn cả thế giới đều biết suy nghĩ của anh Hai cô, vậy mà con bé Tiểu Bất Điểm kia lại không biết, quả thực không chỉ đần mà là rất đần.
Tiết trời càng ngày càng xấu, hơi thở của An Hinh Duyệt cũng càng lúc càng nặng nề, Sở Lạc Nhất nhìn phía trước, “Hay là chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một lúc đi, phía trước hẳn còn một quãng đường nữa.”
An Hinh Duyệt gật đầu, cùng Sở Lạc Nhất tìm một chỗ coi như sạch sẽ ngồi xuống, “Em nói xem chúng ta đến đây thì có thể làm cái gì? Chị không muốn rước thêm phiền phức cho anh em đâu.”
“Làm tình nguyện, chính là đưa thức ăn cho nạn dân, hoặc là an ủi nạn dân gì đó, đây là sở trường của chị còn gì, không thì hát.” Sở Lạc Nhất hơi nghiêng đầu nói, nếu quả thật chỉ là đến để tìm anh Cả thì chắc sẽ bị anh ấy đập chết.
An Hinh Duyệt gật đầu, kỳ thực cũng có chút chột dạ, bởi vì cô hiểu Sở Lạc Ninh, lần này anh nhất định sẽ tức giận.
Cho nên vẫn nên tìm lý do trước thì hơn.
Hai cô nàng cùng chột dạ nhìn nhau, nhưng chuyện đã rồi, bọn họ đâu còn đường lui nữa.
“Các cô đang làm gì thế, tại sao lại ở đây?”
Vào lúc họ đang nghỉ ngơi, một đội lính giải phóng quân sắp hàng chỉnh tề đi tới thay ca cho chiến hữu ở đây để bọn họ đi nghỉ ngơi.
Người nói là một Trung úy đứng ngay hàng đầu, chắc là Đại đội trưởng.
Anh ta cúi đầu quan sát các cô, có thể nhận ra quần áo là của mấy cô tiểu thư nhà giàu.
“Mau rời khỏi nơi này đi, phía trước rất nguy hiểm.”
“Chúng tôi đến để làm tình nguyện.” Trên mặt Sở Lạc Nhất đầy nước mưa, cô lớn tiếng nói.
Khóe miệng Đại đội trưởng hơi giật giật, “Cô gái trẻ à, cô có lòng là được rồi, đằng trước nguy hiểm lắm, mau về đi thôi.”
Hai cô bé này nhìn mảnh mai yểu điệu, còn đẹp hơn cả mấy diễn viên trên tivi, nhìn kiểu gì cũng không giống như tình nguyện viên.
“Bớt coi thường người khác đi.” Sở Lạc Nhất bị khách sáo, tính kiêu ngạo bắt đầu lòi ra. Cô kéo An Hinh Duyệt đứng dậy, “Chị Miên Miên, chúng ta đi.”
“Này...” Đại đội trưởng nhìn hai người đi qua trước mặt mình, không thể không nói, mấy cô gái nhỏ bây giờ không biết trời cao đất rộng là gì, tình cảnh này không phải đến để thêm phiền cho bọn họ hay sao?
Quay về nhất định phải nói qua với các chiến hữu của bộ tuyên truyền một chút, kêu gọi mọi người cứu trợ bằng lý trí, tình nguyện viên cũng phải làm theo khả năng, chứ mấy cô tiểu thư này, thà quyên góp vật chất còn tốt hơn nhiều so với tự mình mò đến.
Đấy, xem đi, anh ta còn phải để lại hai người phụ trách bảo vệ cho sự an toàn của bọn họ, đây là chức trách của quân nhân.
Phía trước là cả một ngôi làng đã bị lũ nhấn chìm, có mấy thôn dân đang chờ được giải cứu đứng trên những ngôi nhà đã bay mất nóc, không ai dám cựa quậy dù chỉ một chút, bởi vì không ai biết ranh giới của mái nhà ở đâu, chỉ cần đạp sai một bước, có thể sẽ rơi thẳng vào nước lũ.
Lúc An Hinh Duyệt thấy cảnh này, khóe mắt co lại. Cô bị khung cảnh trước mặt làm cho kinh sợ.
Địa thế ngôi làng quá thấp, điểm cứu trợ được bố trí tại một điểm cao ở bên ngoài làng, diện tích không lớn, xung quanh được rào lại, bên dưới hẳn là khu nguy hiểm.
“Bác sĩ Triệu, có hai người người tình nguyện đến, anh xem sắp xếp ra sao thì sắp.” Một trong số hai cậu lính trẻ hộ tống các cô nói.
Bác sĩ Triệu tuổi đã qua bốn mươi, ngẩng đầu dùng một ánh mắt không chút cảm tình nào liếc các cô, nói một câu “thêm phiền” liền tiếp tục đi vào trong cứu chữa nạn nhân vừa được đưa lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...