Lúc Kiều Vi Nhã ra ngoài, cửa thang máy cũng mở ra. Một người phụ nữ mặc bộ đồ đỏ rực bước ra khỏi đó, mái tóc xoăn lọn lớn, đôi guốc cao như thể hận trời cao giẫm xuống vang lên tiếng cộp cộp.
Người phụ nữ này tháo kính ra nhìn thư ký bên ngoài, “Tổng giám đốc của các người đâu, tôi muốn gặp anh ấy.”
Thư ký vội đứng dậy, “Cô Lam, xin hỏi cô có hẹn trước không?”
Kiều Vi Nhã đánh giá người phụ nữ này một lượt, đây là Lam Du Nhiên - là diễn viên đang nổi tiếng và là người tranh ngôi Ảnh hậu với Sư Niệm lần này, nhưng đã bị thua Sư Niệm chỉ vì thiếu đúng một phiếu bầu.
“Tôi còn phải hẹn trước sao?” Lam Du Nhiên phụt cười, thái độ kiêu ngạo vô cùng, “Tôi đến đây để nói chuyện với Sở Lạc Duy về vấn đề ký hợp đồng.”
Cô thư ký mỉm cười nói: “Xin lỗi, cô Lam không hẹn trước tạm thời không thể vào được, để tôi đi báo với Tổng giám đốc trước một tiếng đã.”
“Cô...” Lam Du Nhiên bỗng nghĩ tới chuyện gì đó, kéo luôn ghế ngồi xuống, “Được thôi, giờ cô đi báo cáo đi, không thể có chuyện anh ấy không gặp tôi được.”
Cô thư ký lập tức đi gọi điện báo với Sở Lạc Duy.
Khóe miệng Kiều Vi Nhã giật giật, cái bà này kém chị Niệm Niệm nhà họ nhiều lắm thì có ấy.
“Này em gái kia, còn không đi rót nước cho Du Nhiên của chúng tôi đi.” Trợ lý đằng sau Lam Du Nhiên kiêu căng nói.
Kiều Vi Nhã nhìn ánh mắt của người trợ lý kia, theo phản xạ ngoảnh lại nhìn đằng sau, sau đó quay lại nhìn trợ lý, “Gọi tôi à?”
Cô thăng chức lên làm “em gái” từ bao giờ vậy?
“Không gọi cô thì gọi ai, có biết Du Nhiên của chúng tôi nổi tiếng đến thế nào không hả?” Mắt người trợ lý kia như mọc trên đầu luôn rồi.
Có thư ký đứng dậy, Kiều Vi Nhã liền đè cô ngồi xuống, khẽ mỉm cười, nâng gọng kính đen của mình lên, “Được, để tôi đi rót nước cho các người.” Nói xong, Kiều Vi Nhã liền quay người đi vào phòng trà nước.
Con mẹ này vừa nhìn đã thấy đáng ghét rồi, đặt biệt là lúc nhắc tới Sở Lạc Duy, ánh mắt như thể hận không thể đem ba chữ đó biến thành người cậu ta rồi ăn luôn vậy.
Kiều Vi Nhã rót một cốc nước lọc, nghĩ gì đó xong lại cho thêm một thìa muối rồi mới từ từ bê ra ngoài.
Thư ký trưởng nói với Sở Lạc Duy xong liền quay lại nhìn con công kiêu ngạo kia, “Cô Lam, hiện tại Tổng giám đốc vẫn đang bận việc với trợ lý đặc biệt, xin cô đợi một lát.”
“Tổng giám đốc của các cô dám bảo Du Nhiên của chúng tôi đợi á?” Cô trợ lý kia kêu lên oai oái.
Kiều Vi Nhã phụt cười, bảo Ảnh hậu hụt của các người đợi đấy thì sao nào? Sở Thị cái không thiếu nhất chính là mấy cái danh Ảnh đế với Ảnh hậu này. Lớn tuổi thì có ba cô với Triệu Uyển Uyển. Nhỏ tuổi thì có Sư Niệm vừa đoạt được danh hiệu Ảnh hậu đấy thôi. Một kẻ không được giải như cô ta vênh váo cái gì chứ?
Kiều Vi Nhã đi tới mỉm cười đặt cốc nước xuống, “Cô Lam, nước của cô đây.”
Lam Du Nhiên ngẩng lên nhìn Kiều Vi Nhã, nhưng chỉ là một ánh mắt khinh bỉ.
Kiều Vi Nhã thấy cô ta cầm cốc nước lên liền lùi lại một bước.
Mắt của Lam Du Nhiên quắc lên, miệng cốc từ từ lại gần môi cô ta. Kiều Vi Nhã khẽ cười nhìn cô ta uống, nhìn cô ta phun ra, mà khoảng cách này của cô vừa hay cũng có thể tránh được đống nước phun ra kia.
“A... Cô muốn tôi bị bỏng chết hả, cô bỏ cái gì vào đây đấy.” Lam Du Nhiên nhảy tưng tưng lên, sau đó cố gắng nhổ cái gì đó ra.
“À... Tôi nhớ ra rồi, bên phải là muối, không phải đường, xin lỗi, tôi bỏ nhầm mất rồi.” Kiều Vi Nhã tỏ vẻ tủi thân nói, nhưng cặp mắt sáng lấp lánh kia lại không hề thấy ý tủi thân hay áy náy nào trong đó.
“Cô...” Lam Du Nhiên định giơ tay lên đánh, nhưng cổ tay lại bị ai đó nắm lấy, còn Kiều Vi Nhã khoảnh khắc đó đã bị người ta kéo ra đằng sau lưng.
Kiều Vi Nhã ngẩng lên, trông thấy tấm lưng dày rộng của Sở Lạc Duy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...