Kiều Vi Nhã đứng đằng sau miệng cứ hé ra lại khép lại, như thể muốn buột ra một câu gì đó không hay lắm.
Hai người đi từ mười giờ tới mười hai giờ mới tới được Thấm Tâm Viên, lúc này đừng nói là mùi thịt nướng, ngoài mùi mồ hôi ra thì chẳng thấy mùi gì hết!
Nửa quãng đường sau Kiều Vi Nhã đều được Sở Lạc Duy cõng. Lúc đó cô cũng ngủ một giấc, trong lúc mơ màng cảm giác như trở về thời cấp hai, cậu cũng cõng cô về nhà như thế này. Khi ấy Sở Vi đã bắt đầu học lái xe rồi, nhưng vì tuổi còn nhỏ vẫn không thể lái trên đường được nên Sở Lạc Duy cõng cô suốt dọc đường về Thấm Tâm Viên.
“Tới nhà chưa?” Kiều Vi Nhã cảm thấy hơi lạnh, mơ màng hỏi.
“Ừm, ngủ đi, tôi đưa cậu về.” Sở Lạc Duy hiếm lắm mới được một lần dịu dàng thế này, tiếc là người sau lưng lại nghe không rõ vì cô đã ngủ say mất rồi.
Lúc Sở Lạc Duy cõng Kiều Vĩ Nhã về đến nhà họ, Phong Phong đang mặc áo choàng ngủ đứng tựa ngoài cửa chờ.
“Chú Tư.” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói, xem như chào hỏi.
“Hừ, chú còn tưởng con không định về nữa chứ.” Phong Phong nói rồi lại đón lấy Kiều Vi Nhã. Nhưng lại thấy Sở Lạc Duy tránh đi nên anh cương quyết bế Kiều Vi Nhã lại, “Nhóc à, danh không chính ngôn không thuận, bớt động tay động chân đi.”
Tay Sở Lạc Duy khựng lại, nhưng cậu vẫn buông tay xuống, lúc quay đi liền nói: “Trước năm mười tuổi cậu ấy đều ngủ với con hết.”
Phong Phong bế con gái lại cũng khựng giữa không trung, suýt nữa thì đánh rơi cả con. Lúc anh quay lại, Sở Lạc Duy đã đi mất rồi.
Thằng nhóc này đúng thật là...
Kiều Vi Nhã chép miệng một cái, lại ôm Phong Phong ngủ tiếp.
“Con bé ngốc này.” Xem ra anh sắp không giữ được cô con gái này nữa rồi, nhưng nghĩ lại, gả cho nhà bên thì vẫn tốt hơn nhiều so với việc gả đi nơi nào khác.
Lúc Sở Lạc Duy về nhà, Sở Ninh Dực đang ngồi trong phòng khách. Sở Lạc Duy quay lại đằng sau nhìn một cái, theo phản xạ nói: “Mẹ con tăng ca ạ?”
Về mặt lý thuyết thì chỉ khi nào mẹ cậu tăng ca, ba cậu mới thức đêm thôi.
Sở Ninh Dực đứng dậy, đánh giá con trai một lượt: “Mẹ con bảo ba nói với con, Tiểu Bất Điểm vẫn còn nhỏ.”
Sở Lạc Duy: “...”
Rốt cuộc mẹ cậu đang nghĩ cái gì vậy?
Cậu vẫn chưa cầm thú tới mức độ đó đâu, ok?
“Hình như năm ấy lúc mẹ con kết hôn với ba cũng không lớn mà nhỉ.” Sở Lạc Duy lên tiếng.
“Mười tám rồi, thành niên rồi.” Một câu nói của Sở Ninh Dực triệt để xử gọn lời phản bác của con trai, sau đó anh liền bỏ lên lầu.
Sở Lạc Duy ngẩng lên nhìn theo bóng ba mình, “Cho nên ba đợi con tới giờ chỉ để nói câu đó thôi sao?”
Sở Ninh Dực ngoảnh lại nhìn con trai, “Ba hứa với mẹ con rồi mẹ con mới chịu đi ngủ đấy.”
Sở Lạc Duy nhìn ba mình lên lầu. Bao năm nay, Bánh Bao Đậu luôn nói họ không phải lớn lên nhờ ăn cơm mà lớn lên nhờ ăn thức ăn cho chó của ba mẹ, thật ra câu này cũng không hề sai chút nào.
Ba từ trước đến giờ chưa từng dối gạt mẹ, chỉ cần chuyện gì đã hứa với mẹ, bất kể kết quả mẹ có biết hay không ba cũng đều sẽ thực hiện.
Nhưng Tiểu Bất Điểm ở đó, cô ấy quả thật còn quá nhỏ, cậu không muốn trói buộc cô sớm, nhưng cũng sẽ không cho phép người khác xuất hiện bên cạnh cô, cho nên để cô bên cạnh mình mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Lúc Sở Lạc Duy lên lầu, Sở Lạc Nhất cũng đứng dựa cửa nhìn cậu.
Bạn học Sở Lạc Duy cau mày, “Thiếu nữ nghiện mạng vẫn chưa ngủ hả?”
“Anh, thật ra mười bảy tuổi cũng không còn nhỏ nữa rồi đúng không.” Sở Lạc Nhất xấu xa nói.
Sở Lạc Duy đẩy cửa phòng ra, lúc vào liền quay lại nhìn em gái: “Mai anh sẽ cùng mẹ thảo luận chuyên sâu về câu nói này, thảo luận cả vấn đề nhân sinh quan của con gái mẹ nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...