Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Ánh mắt của Sở Lạc Duy rơi vào Kiều Vi Nhã, sau đó thu lại rất nhanh rồi quay sang nhìn bạn học của mình.
“Thầm mến nói ra rồi sẽ không gọi là thầm mến nữa, đổi câu khác.” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói.
Trái tim của Kiều Vi Nhã khẽ nhói một cái, xem ra là có thật rồi.
Mọi người quay sang nhìn nhau, ai cũng cho rằng lớp trưởng sẽ nói là Kiều Vi Nhã, thế nhưng sao lại thành không nói rồi?
Chẳng lẽ không phải là Kiều Vi Nhã?
Hai người họ chẳng phải là một đôi sao?
“Vậy thì thử hỏi lớp trưởng đã từng làm chuyện gì mất mặt chưa. Dù sao từ trước đến giờ lúc nào lớp trưởng cũng có dáng vẻ như tiên hạ phàm thế cơ mà?”
“Chuyện mất mặt?” Sở Lạc Duy hơi nhướng mày sau đó nhìn về phía Kiều Vi Nhã, chỉ là lần này không dời mắt đi nữa.
Kiều Vi Nhã hơi lui lại một chút theo bản năng, cái ánh mắt này thật là nguy hiểm.
“Mùng một Tết, cõng một đứa gái khóc lóc suốt dọc đường cho rằng mình sắp chết về tận nhà.”
Trong đầu Kiều Vi Nhã lập tức có mấy ngàn con lạc đà chạy qua. Mùng một năm ấy lần đầu tiên bà dì tới thăm cô, nhưng bình thường mẹ cô đều ở quân doanh, ba cũng sẽ không nói mấy chuyện này với cô. Lần đầu tiên Kiều Vi Nhã được thăm hỏi là ở trường học, lúc tất cả mọi người về rồi. Sở Lạc Nhất đến tìm Kiều Vi Nhã thì phát hiện cô đang bò ra bàn khóc nức nở. Sau đó Sở Lạc Duy không hỏi nhiều, cõng Kiều Vi Nhã đang nức nở nói mình sắp chết về nhà. Kết quả Thủy An Lạc cười đến rút gân, nói cho cô biết đó chỉ là kinh nguyệt mà con gái ai ai cũng phải có mà thôi.
Kiều Vi Nhã cảm thấy chuyện này quá xấu hổ nên đào sâu chôn chặt nó, không bao giờ muốn nhắc lại nữa.
“Kiều Vi Nhã, cậu đã làm thế đấy hả?” Bạn học cười hỏi.
Kiều Vi Nhã quay đầu trừng mắt với Sở Lạc Duy. Vẻ mặt của Sở Lạc Duy vẫn thản nhiên như thể đang nói: Cậu đã muốn né tôi thì sao có thể trách tôi được, tôi cũng chỉ nói thật thôi mà.
Kiều Vi Nhã hận không thể gõ chết cái tên này. Đây không phải là chuyện mà cậu ta mất mặt, rõ ràng là chuyện cô mất mặt cơ mà!
Mặc dù đang kể chuyện xấu hổ nhưng mọi người lại âm thầm cảm thấy Sở tổng đang quang minh chính đại quăng thức ăn chó cho mọi người ăn, thử nói xem, người mà cậu thấm mến có phải chính là người mà cậu cõng về nhà không hả?!
Đáng tiếc, không ai dám hỏi lời này.
Trời đã về khuya, Đại Lương sắp xếp đám con trai đưa các cô gái về nhà, trước khi đi còn thoáng nhìn qua Kiều Vi Nhã vài lần. Nhưng đáng tiếc, Kiều Vi Nhã không nhìn cậu mà đang nói chuyện với Triệu Hân Hân.
Sở Lạc Duy quay đầu nhìn Đại Lương, hất cằm vào trong, ý bảo bọn họ còn phải đi trả tiền.
Lần này Sở Vi không đi theo, cậu nghĩ chắc chắn là cậu Hai nhà mình có lời muốn nói.
Sở Lạc Duy trả tiền xong, lúc chờ ông chủ lấy hóa đơn liền nhìn sang Đại Lương đang dựa vào một bên: “Tới Hải Nam hả?”
“Ừ, đã đăng ký báo danh với trường bên đó rồi. Sở Lạc Duy, thích thì phải nói ra, cậu không nói thì cô ấy sẽ không bao giờ biết được cả. Nếu không bất cứ lúc nào tôi cũng có thể ra tay.”
“Cậu nghĩ nhiều rồi, đến Hải Nam thì đừng quay lại nữa.” Sở Lạc Duy tỏ ý bảo Đại Lương cầm lấy tiền lẻ, sau đó đi ra ngoài: “Để lại cho cậu mua rượu, kỷ niệm mối tình đơn phương chưa nói thành lời đã chết của cậu.”
Đại Lương cười mắng một tiếng, nhìn năm mươi chín tệ trong tay.
Mấy đồng này đủ mua bao nhiêu rượu chứ?
Đám Sở Vi tiễn Triệu Hân Hân trở về, trên đường đi vẫn là Kiều Vi Nhã nói chuyện với Triệu Hân Hân. Triệu Hân Hân ngồi ghế phụ. Vì Sở Lạc Duy chưa bao giờ ngồi ghế phụ, vậy nên cô chỉ có thể ngồi đó.
Sở Lạc Duy nhắm mắt nghỉ ngơi. Sở Vi chăm chú lái xe.
“Nghe nói canteen ở Đại học Q có nhiều món ngon lắm, sau này tớ với cậu đi ăn với nhau nhé.” Triệu Hân Hân cười híp mắt nói.
“Cậu còn biết ăn nữa hả, nhìn xem cậu mập thế nào rồi?” Kiều Vi Nhã chậc lưỡi nói.
“Cậu thì biết cái gì, đây gọi là có phúc khí đấy, mẹ tớ nói thế.”
“Ồ, mẹ cậu đang lừa cậu đấy.” Kiều Vi Nhã cười híp mắt nói.
“Sở Vi, dừng xe ở phía trước. Cậu tiễn Triệu Hân Hân về đi!” Sở Lạc Duy đột nhiên lên tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...