Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Sở Lạc Duy đưa tay xoa đầu cậu nhóc một cái: “Cái mô hình máy bay lần trước em thích anh đã cho người đặt hàng cho em rồi, cuối tuần là có thể lấy được.”
“Ui chao, cảm ơn anh Hai! Em về trước nhé!” Phong Tỉ Triệt cười sung sướng quay người rời đi.
“Được rồi, bảo chị em đến chòi nghỉ mát bên kia đi, anh ở bên đó chờ cô ấy.” Sở Lạc Duy đột nhiên nói.
Phong Tỉ Triệt tỏ ý đã hiểu, sau đó vui vẻ chạy về nhà.
Sở Lạc Duy hít một hơi thật sâu, vừa mới nhấc chân định đi đã bị người phía sau gọi lại. Sở Lạc Nhất đang ôm điện thoại di động cúi đầu nhắn tin buôn chuyện với người khác.
“Anh, nói chyện rõ ràng một lần với em ấy khó khăn như vậy sao? Anh cứ cẩn thận không là lên đại học rồi sẽ có người cướp em ấy đi mất đấy!” Sở Lạc Nhất vừa trò chuyện với người khác vừa nói.
“Thiếu nữ nghiện mạng à, đừng có ôm khư khư lấy quả người yêu qua mạng đó của em nữa đi, bao năm như thế rồi, không thấy mặt thì xem như chết rồi, mau quen đi!” Sở Lạc Duy nói rồi nhanh chóng rời đi.
Chuyện yêu qua mạng của Sở Lạc Nhất nói đến cũng thần kỳ. Năm bạn nhỏ Sở Lạc Nhất mười tuổi bị mẹ mình giục yêu sớm đến phiền liền ức chế đăng một bài viết trên mạng, hỏi một câu: Có bà mẹ nào ép cô con gái mới được mười tuổi yêu sớm hay không? Hơn nữa còn ép những mấy năm rồi đấy!
Không ngờ lúc Sở Lạc Nhất quên béng cả bài đăng đó thì lại có người trả lời cô. Câu trả lời chỉ có vỏn vẹn mấy chữ: Thiếu nữ, muốn yêu sớm không?
Vì thế mối tình qua mạng kéo dài suốt tám năm bắt đầu từ lúc đó.
Sở Lạc Duy ở chòi nghỉ mát tới tận khi mặt trời ngả về Tây, lúc này Kiều Vi Nhã mới lững thững đi tới.
Cô nhảy lên bậc thang, bực bội nhìn cậu: “Làm cái gì đấy?”
“Cậu nói người như tôi chỉ có thể yêu thầm à?” Sở Lạc Duy đi thẳng vào vấn đề.
Kiều Vi Nhã chớp mắt, hoàn toàn không cảm thấy chuyện mình nói xấu bị người khác phát hiện là chuyện xấu hổ cỡ nào, trái lại còn tỏ vẻ đương nhiên trả lời: “Lẽ nào tôi nói sai sao?”
Sở Lạc Duy: “...”
Kiều Vi Nhã ngồi xuống cạnh cậu: “Tôi nói sai thì cậu cứ nói cho tôi biết đi, đằng nào tôi cũng không thay đổi.”
Sở Lạc Duy quăng cho cô một ánh mắt lạnh băng: “Tôi không đi họp lớp, tôi còn có việc.”
“Không đi thì thôi, dù sao thì vắng mợ chợ vẫn đông. À mà không không có mợ thì tốt hơn vì có mợ rồi mất công lại khiến mọi người căng thẳng.” Kiều Vi Nhã không sợ chết nói.
Sở Lạc Duy cười khẩy: “Cậu ngồi đối diện với tôi, sao cậu không căng thẳng?”
“Tôi đây còn chẳng phải đã bị huấn luyện rồi sao, tôi là vì giải cứu mọi người đó!” Kiều Vi Nhã cười híp mắt nói.
Nụ cười kia có chút chói mắt.
Trong lúc nhất thời Sở Lạc Duy nhìn mà không dời mắt nổi.
“Vì sao cậu lại cho rằng dù tôi có tỏ tình cũng sẽ bị từ chối?” Sở Lạc Duy đột nhiên lên tiếng.
“Anh zai à, anh tự biết mình một chút có dược không? Với cái tính nết này của anh thì người nào bị anh thầm mến chính là người xui xẻo đấy.” Kiều Vi Nhã khinh bỉ nói, sau đó quay sang nghịch cái chén trên bàn: “Cậu nói đi, cậu với anh Cả đều cùng ba cùng mẹ mà sao cậu lại kém anh ấy nhiều như vậy? Nếu không phải do anh Cả có chị Miên Miên rồi thì tôi chắc chắn sẽ cưa anh ấy!” Kiều Vi Nhã nói rồi dùng hai tay chống má, bày ra bộ dạng mê trai.
Sở Lạc Duy đập cái tay đang đỡ khuôn mặt mê trai kia một cái, sau đó đứng dậy: “Tỉnh lại đi, cậu thử so mình với chị Miên Miên xem, ngoại trừ xinh hơn một chút thì cậu có gì bì được với chị ấy chứ? “
“Này, sao cậu lại đáng ghét như thế chứ hả, nói chuyện bình thường một chút thì chết à?”
“Nói dối lòng mình, có thể chết đấy.” Sở Lạc Duy vừa nói vừa bước xuống.
Kiều Vi Nhã ngẩng đầu nhìn bầu trời, tạm thời cô cứ nhịn tên biến thái này đi vậy!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...