Các hoạt động của cô ta bị người ta cướp hết, chỉ còn lại những vai nữ phụ, cho nên cô ta không cam lòng, nhưng người đại diện của cô ta đã nói, chỉ có những nghệ sĩ đang nổi mới có được những hoạt động tốt nhất.
Phong Phong là người nổi nhất, hơn nữa họ từng hợp tác, cho nên cô ta mới chường mặt tới đây. Bởi vì mấy năm nay Phong Phong không có tin đồn, cô ta cho rằng Phong Phong cũng cần đến nó.
Nhưng hình như cô ta đã nghĩ sai rồi.
Anh không có tin đồn, bởi vì anh không cần tới.
Tiểu Bất Điểm nóng ruột, sao ba bé vẫn chưa quay lại nhỉ?
Người phụ nữ xấu hoắc kia, ba bé còn lâu mới thèm.
“Qua đây.” Bánh Bao Rau nhìn cô nhóc đứng ở cửa nhòm ra ngoài đến dài cả cổ, nhíu mày gọi.
Tiểu Bất Điểm quay đầu liếc Bánh Bao Rau một cái, hừ lên, “Ba tôi vẫn chưa quay lại.”
“Cậu đứng ở đó thì chưa quay về vẫn là chưa quay về thôi, qua đây mà đợi.” Bánh Bao Rau nói thế, đích thân đi tới dẫn cô bé vào trong, cửa ra vào là nơi hứng gió.
“Có phải ba cậu đâu, tất nhiên là cậu không lo rồi.” Tiểu Bất Điểm lớn tiếng gắt lên, còn giơ chân nhỏ đạp cho Bánh Bao Rau một cái.
Bánh Bao Rau hơi nheo mắt lại, nhìn cái chân nhỏ của cô bé. Tiểu Bất Điểm hừ một tiếng, lại chạy về phía cửa.
“Chẳng buồn quan tâm nữa, cho lạnh đơ người luôn đi.” Bánh Bao Rau cũng giận, quay người lại, tiếp tục ôm điện thoại chơi game.
“Tiểu Bất Điểm, em đừng đứng ngoài đó đợi nữa, bên ngoài gió to lắm.” Bánh Bao Đậu vừa nằm bò trên sàn vẽ vời vừa nói.
Anh trai ngốc, nói ra suy nghĩ của mình không phải là ổn rồi sao?
Bị người ta đạp cho, đáng đời lắm.
“Ờ.” Tiểu Bất Điểm đáp lại, chạy tới một chỗ khác để đợi, không hề phát hiện ra rằng, ban nãy Bánh Bao Rau bảo cô quay lại cũng vì gió quá to, nhưng cô bé cảm thấy, Bánh Bao Đậu vẫn quan tâm bé hơn.
Bánh Bao Rau nhìn bé bằng ánh mắt hung dữ, hàm răng trắng như bị nghiến vỡ luôn. Thứ đầu óc bã đậu này, nhóc mà còn quan tâm cô bé kia một lần nữa thì nhóc chính là heo.
Sở Vi nhìn Bánh Bao Rau đang chơi game mà như ấn nát cái điện thoại, bỗng chốc cảm thấy cậu Hai thật đáng yêu, rõ ràng chỉ cần giải quyết trong một câu nói, lại cứ quan tâm theo kiểu kỳ quặc như vậy, thấy không, đáng đời lắm.
“Sở Vi, bà làm bánh ngọt đấy, con đi lấy cho các cô cậu ăn đi.” Thím Vu gọi với ra từ trong bếp.
“Vâng.” Sở Vi nói xong đứng dậy khỏi sofa, vào bếp bưng bánh ra.
Tiểu Bất Điểm nghe đến bánh ngọt liền hô lên một tiếng, quay lại ngay, ba mẹ gì cũng không thèm quan tâm nữa.
Bánh Bao Đậu: “...”
Ba mẹ em vẫn không đủ hấp dẫn em bằng bánh ngọt hả?
“Đồ tham ăn.” Bánh Bao Rau cười giễu.
“Cứ ăn đồ của nhà cậu đấy, thì sao nào?” Tiểu Bất Điểm nói vậy, nhanh chóng lấy hai miếng bánh trên đĩa của Sở Vi nhét vào miệng, “Cứ ăn đấy, cứ ăn đấy.”
“Vi Nhã, em ăn chậm thôi, có nước nữa này.” Sở Vi nói, đẩy cốc nước tới. Nhưng giữa chừng nhận được ánh mắt lạnh lùng của Bánh Bao Rau, Sở Vi dứt khoát thu tay lại, cốc nước dừng lại trước mặt Bánh Bao Rau.
Tiểu Bất Điểm vươn tay túm lấy cốc nước, “Cảm ơn anh Sở Vi.”
Sở Vi cảm thấy da đầu mình tê dại, quyết đoán nói luôn, “Anh vào bếp giúp bà, thế nhé.” Sở Vi nói xong đã quay người đi vào bếp.
“Cậu nhìn anh Sở Vi rồi nhìn lại mình đi, chẳng có chút ga lăng phong độ nào hết.” Tiểu Bất Điểm hầm hừ thành tiếng.
“Cậu ta ga lăng phong độ thì cậu đi tìm cậu ta đi.” Bánh Bao Rau nói, cũng hừ một tiếng, xoay người đi lên tầng.
Bánh Bao Đậu: “...”
Giỏi quá ông anh tôi, tính nết của anh từ đâu ra thế? Hù chết bé rồi.
Tiểu Bất Điểm nhìn theo bóng lưng nhóc, “Tôi cứ thích chơi với anh Sở Vi đấy, cậu đáng ghét quá đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...