Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Sở Ninh Dực tựa bên lan can, nhìn vẻ căng thẳng của cô, sau đó đứng dậy cầm lấy bàn tay đã lạnh run của cô.

Thủy An Lạc nhìn anh, để mặc sự bất an chôn vùi bản thân: “Có phải Bảo Bối xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”

“Mâu thuẫn với người ta, đánh nhau nên chân bị thương.” Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc rơi nước mắt, vươn tay ôm cô vào lòng, “Ngay từ đầu Bảo Bối đã nói với anh là đừng để cho em biết, chính là sợ em lo lắng, không sao đâu, tĩnh dưỡng hai tháng là ổn thôi.”

“Tĩnh dưỡng hai tháng còn gọi là không sao à?” Thủy An Lạc sốt ruột, “Không đi không được à? Quốc gia thiếu các anh thì không thể vận hành được hả?”

Giọng nói của Thủy An Lạc quá lớn khiến cho mấy người trong phòng khách đều nhìn lại.

Sở Ninh Dực kéo cô ra ngoài ban công, sau đó đóng cửa lại, tì trán lên trán cô: “Đây là lựa chọn của thằng bé, việc duy nhất chúng ta có thể làm là ủng hộ nó.”


“Nhưng mà...” Cô đau lòng quá, đó là đứa con trai cô không nỡ để mảy may bị thương một chút nào, rời xa mình lại bị người ta đánh gãy chân, cô làm sao có thể không đau lòng được đây.

“Không trở lại là quyết định của chính nó.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, “Người nó lo lắng nhất là em. Lẽ nào chính em cũng muốn trở thành người khiến nó lo lắng à?”

Thủy An Lạc muốn phản bác, lại không biết phải nói gì.

Cô muốn khiến con trai phải lo lắng sao?

Không, cô tuyệt đối không muốn.

“Mẹ, mẹ...”

Thủy An Lạc còn đang mải suy nghĩ, giọng nói đầy hoảng sợ của Bánh Bao Đậu liền vang lên.

Sở Ninh Dực vội vàng dẫn theo Thủy An Lạc mở cửa đi ra ngoài. Bánh Bao Đậu đã chạy vào, trên mặt còn đầy nước mắt, “Sở Vi, anh Sở Vị bị nổ trúng.” Bánh Bao Đậu đã khóc đến không thở nổi.

Người lớn nhìn nhau, Kiều Nhã Nguyễn và Thủy An Lạc đi nhanh nhất, may mà pháo hoa đốt ngay trong sân, cách đó cũng không xa.

Tiểu Bất Điểm đứng tại chỗ khóc tu tu. Bánh Bao Rau giúp Sở Vi giữ lấy cánh tay máu thịt mơ hồ vừa bị nổ. Sở Vi cắn chặt môi, nhưng lại không kìm được nước mắt. Dù sao thì nhóc cũng chỉ là trẻ con.

Thủy An Lạc bước qua nhìn cánh tay của Sở Vi, lại quay lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn vừa chạy tới nói, “Lấy kéo ra đây.”


“Đưa thằng bé vào trong đã.” An Phong Dương nói.

“Không cần, bên ngoài nhiệt độ không khí thấp, có thể khiến cơn đau giảm bớt, phải cắt áo ra trước đã.” Thủy An Lạc nói, Kiều Nhã Nguyễn cầm lấy hòm thuốc đặt xuống mặt tuyết.

“Hu hu, đều là tại con, Bánh Bao Rau nói cái đó không được đốt, anh Sở Vi vì con nên mới bị thương.” Tiểu Bất Điểm khóc tu tu, được Phong Phong ôm vào lòng.

“Đừng khóc.” Bánh Bao Rau nhíu mày nói, không biết là đang trách cứ hay là đang khuyên bảo.

Thím Vu kêu lên, quỳ xuống tuyết ôm lấy Sở Vi bé nhỏ. Nhóc vẫn cắn môi, một tiếng cũng không chịu khóc lên.

“Đau thì cứ khóc đi.” Thủy An Lạc vừa xử lý vết thương cho cậu bé vừa nói.

“Không đau ạ.” Sở Vi khản giọng đáp lại, có thể thấy đã nén hết cơn đau trong giọng nói của mình.


Bánh Bao Rau từ đầu đến cuối vẫn nắm chặt cổ tay không bị thương của Sở Vi. Kỳ thực vừa nãy cậu ấy có thể kéo Tiểu Bất Điểm ra, chỉ có điều cậu ấy biết, nếu họ tránh ra khỏi chỗ Bánh Bao Rau đứng, người bị thương chính là Bánh Bao Rau.

Lần này, Sở Vi cũng đã cứu nhóc.

Sở Ninh Dực từ đầu đến cuối vẫn nheo mắt quan sát, không nói bất cứ điều gì.

Thủy An Lạc xử lý vết thương giúp Sở Vi xong. Vì bị thương do nổ nên không thể dùng băng gạc bình thường. Kiều Nhã Nguyễn liền đến bệnh viện gần đó lấy một ít về, bảo Thủy An Lạc băng bó cánh tay cho Sở Vi.

Thủy An Lạc làm xong, nhìn gương mặt tái nhợt của Sở Vi, trong lòng càng thấy xót xa cho đứa bé giỏi chịu đựng này.

“Nếu đến giờ mà cháu vẫn không biết cái gì mình có thể làm, cái gì không thể thì không phải ở lại đây nữa đâu.” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng khiến mọi người đều kinh ngạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui