Sau bữa tối, Tiểu Miên Miên ra ngoài trước.
Tiểu Bảo Bối ngẫm một hồi vẫn đi theo ra ngoài.
“Có cảm giác con lớn không cần mẹ nữa rồi.” Thủy An Lạc thở dài rồi lại nhìn con gái vẫn đang ăn cơm, “Con tính lúc nào thì tìm con rể cho mẹ đây.”
“Mẹ, con mới sáu tuổi thôi mà, sáu tuổi đấy.” Bánh Bao Đậu giậm chân.
“Sáu tuổi thì sao? Anh con không phải cũng sáu tuổi hả?”
“Con FA.” Bánh Bao Rau lạnh lùng nói.
Thủy An Lạc: “...”
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Con gái, con bị người ta đá rồi kìa còn ngồi đấy mà ăn nữa hả.
Hôm nay Tiểu Miên Miên vẫn mặc một chiếc váy màu trắng như mọi khi. Bé thích màu trắng, cùng sở thích với Tiểu Bảo Bối.
Tiểu Bảo Bối nhét hai tay trong túi quần, đứng cách Tiểu Miên Miên không xa nhìn cô bé.
Tiểu Miên Miên không quay lại, cậu cũng không lên tiếng.
Hai đứa nhỏ cộng vào tuổi cũng chưa tới thành niên cứ đứng như vậy cả giờ đồng hồ, cuối cùng Miên Miên khóc rồi chạy đi.
Tiểu Bảo Bối lại không chịu đuổi theo nữa.
Ngày Tiểu Bảo Bối đi, trời trong nắng ấm, Thủy Mặc Vân tự mình tới đón cậu.
Thủy An Lạc ôm con trai rất lâu mới chịu buông ra, “Đi đi, mẹ chờ con về.”
Tiểu Bảo Bối gật đầu, nhưng lại không đợi được Tiểu Miên Miên ra tiễn mình.
Thủy Mặc Vân đặt một tay lên vai cậu, nhìn con gái đầy vẻ áy náy, “Cuối cùng vẫn là ba nợ con.”
Thủy An Lạc cười còn khó coi hơn cả khóc, vì lúc này đây cô thật sự không thể cười nổi.
“Anh ơi, anh ơi...” Bánh Bao Đậu ôm chặt lấy chân Tiểu Bảo Bối không chịu buông, cứ òa khóc mãi.
Tiểu Bảo Bối xoa đầu bé, bảo bé bỏ tay ra, nhưng Bánh Bao Đậu không chịu buông, cứ khóc rưng rức, như thể chỉ cần buông ra thì anh sẽ không bao giờ trở về nữa.
Tiểu Bảo Bối dỗ em gái một hồi, dỗ mãi Bánh Bao Đậu mới được Sở Ninh Dực bế đi rồi bảo hai người mau rời đi.
Tiểu Bảo Bối lên xe, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Miên Miên đâu nên cậu lại hụt hẫng quay đầu lại.
Xe từ từ lăn bánh, Sở Ninh Dực một tay ôm vợ, một tay bế con gái vẫn còn đang khóc lóc, nhìn con trai đi ngày một xa.
“Anh Bảo Bối, anh Bảo Bối...” Tiểu Miên Miên bỗng chạy từ sau đoàn người ra, sải bước lớn đuổi theo.
“Miên Miên.” Mân Hinh không nhịn được cất tiếng gọi.
An Phong Dương giữ lấy cánh tay của Mân Hinh lại, “Để con bé đi.”
“Hu hu... Anh Bảo Bối đừng đi, anh Bảo Bối...” Tiểu Miên Miên chạy mãi, nhưng xe lại càng ngày càng xa, mãi cho đến khi bé bị ngã xuống đất thì hoàn toàn không còn thấy bóng dáng chiếc xe đâu nữa.
“Miên Miên.” Mân Hinh lo lắng đẩy An Phong Dương ra chạy tới, đỡ con gái dậy, thấy đầu gối bé bị chảy máu, “Miên Miên...”
“Hu hu... Mẹ ơi, anh Bảo Bối không cần con nữa rồi, hu hu...” Tiểu Miên Miên nhào vào lòng Mân Minh, mặc kệ cơn đau ở đầu gối.
“Anh Bảo Bối sẽ về mà. Con phải học thật tốt để chờ anh Bảo Bối về chứ.” Mân Hinh xót thương hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của con gái, “Anh sẽ trở về vì Miên Miên mà.”
“Nhưng con vẫn còn chưa nói lời tạm biệt với anh ấy. Anh Bảo Bối nhất định sẽ giận con lắm, mẹ ơi mẹ...”
“Không đâu, anh Bảo Bối thương con như vậy, sao nỡ lòng nào giận con được.” Mân Hinh nói rồi đỡ con gái dậy, đau lòng nhìn đầu gối của cô bé.
Tiểu Miên Miên khóc nấc lên. An Phong Dương liền đi tới bế bé dậy. Bé lại tiếp tục vùi mặt vào lòng anh khóc tiếp.
Mân Hinh ngẩng lên nhìn An Phong Dương, trong mắt tràn ngập sự thương xót.
Tiểu Bảo Bối đi rồi, nhưng chiến tranh lạnh giữa Bánh Bao Rau và Tiểu Bất Điểm vẫn chưa kết thúc. Kỳ nghỉ này, sau khi Tiểu Bất Điểm bị mẹ đánh cho một trận xong liền phải theo mẹ tới quân doanh luôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...