Không sai, chính là tôn trọng, sự tôn trọng của một người cha dành cho con trai mình. Sự tôn trọng không can thiệp vào bất cứ quyết định nào của thằng bé.
Buổi tối, đèn phòng Tiểu Bảo Bối cứ sáng mãi. Sau khi Thủy An Lạc ngủ rồi, Sở Ninh Dực mới đứng dậy qua đó.
Tiểu Bảo Bối đang viết gì đó trên bàn học, lúc thấy ba vào cậu liền rụt lại, gấp gọn rồi cho vào ngăn kéo.
“Viết cho Miên Miên hả?” Sở Ninh Dực xuống giường cậu hỏi.
Tiểu Bảo Bối gật đầu, thu dọn lại bàn học gọn gàng rồi mới đứng dậy về giường, “Ba vẫn chưa ngủ à?”
Sở Ninh Dực vẫy tay kéo con trai vào lòng, “Ba muốn nói chuyện với con.”
Tiểu Bảo Bối gật đầu, ngoan ngoãn tựa vào lòng ba.
“Lạc Ninh, ba biết con muốn trở nên mạnh mẽ, hơn nữa còn có tính cách kiên cường từ trong xương cốt. Tuy luôn con tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt mẹ con, nhưng ba có thể nhìn ra con luôn không chịu thua. Con biết điều này với con mà nói có nghĩa là gì không? Thành công hay thất bại?”
Tiểu Bảo Bối cúi đầu, trong mắt ánh lên vẻ không vui, đó là sự khó chịu khi bị người khác nhìn thấu.
Sở Ninh Dực vẫn ôm lấy con trai, “Hồi ba còn nhỏ cũng vậy đấy, nhưng chưa bao giờ có ai nói chuyện với ba về vấn đề này cả, cho nên có những lúc ngã đến vỡ đầu chảy máu. Con đường mà ba từng đi, ba biết là con cũng sẽ đi. Nhưng ba luôn hy vọng con có thể hiểu rằng, có những lúc có ngã xuống cũng không sao cả, không đứng dậy được thì có thể bò đi.”
Tiểu Bảo Bối ngẩng lên, trong mắt là vẻ không thể tin nổi.
“Ba...”
“Ba không bảo con phải thay đổi gì cả, chỉ là tính cách của con sẽ khiến con ngã đến vỡ đầu chảy máu, nhưng con phải biết điểm giới hạn của con nằm ở đâu? Vào lúc con ngã xuống, nếu kết quả của việc đứng lên khiến con thịt nát xương tan, vậy thì con hãy bò đi, cho đến khi con bò lên tới đỉnh, đứng ở nơi cao nhất của kim tự tháp thì sẽ không có ai có thể đẩy ngã con được nữa. Không có ai quan tâm tới việc con làm thế nào để lên được tới đó, cái họ thấy chỉ là người đứng ở nơi cao nhất thôi, con hiểu không?”
Anh, suy cho cùng vẫn rất xót thương con trai mình.
Tiểu Bảo Bối đưa tay ôm lấy ba, nghiêm túc gật đầu, “Tuy con vẫn chưa hiểu rõ lắm, nhưng con sẽ luôn ghi nhớ lời dạy của ba.”
“Ngủ đi, còn lá thư kia, sau khi con đi rồi ba sẽ đích thân giao nó cho Miên Miên.” Sở Ninh Dực nói rồi liền bế con trai đặt lên giường, sau đó đắp chăn lại cho cậu.
Lúc thằng bé trở về bên anh mới chỉ là một đứa bé sáu tháng tuổi, chớp mắt một cái đã có thể tự xông pha vào con đường của cuộc đời mình rồi.
Thậm chí anh còn nhớ, khi ấy con trai anh còn chưa biết bò, mỗi lần giơ tay đòi anh bế, anh không hiểu ý nó, nó bắt đầu khóc loạn lên, khiến Thủy An Lạc còn cho là anh bắt nạt thằng bé nữa.
Mãi cho đến khi Tiểu Bảo Bối ngủ rồi, Sở Ninh Dực vẫn ngồi bên giường cậu mãi, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài.
Một ngày âm u hiếm có, Thủy An Lạc xin nghỉ để đi chơi với mọi người, không phải phơi nắng thì cũng xem như là thời tiết tốt rồi.
Buổi sáng là thời gian Bánh Bao Đậu và Bánh Bao Rau đi lấy kết quả thi, chắc phải tới mười rưỡi, tới lúc đó họ mới xuất phát tới công viên trò chơi.
Đây là đầu tiên trong vòng ba năm trở lại đây Sở Ninh Dực xuất hiện ở nhà trẻ, điều này khiến không ít các bậc phụ huynh phải nhìn anh. Bánh Bao Đậu kéo tay ba nhanh chóng tìm thấy lớp mình, “Ba ơi ngồi đây.”
“Sở Lạc Nhất, đây là ba cậu à, đẹp trai quá.” Cô bạn cùng bàn háo sắc nhìn Sở Ninh Dực.
“Ba tớ có mẹ tớ rồi, cậu đừng nhìn ba tớ như thế, mẹ tớ sẽ ghen đấy.” Bánh Bao Đậu thản nhiên nói.
Thủy An Lạc: “...”
Con gái à, bình thường con toàn bôi nhọ mẹ như thế đấy hả?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...