Vậy ra, nên đi thì vẫn phải đi.
Chuyện này cô đã sớm biết, nhưng vẫn thấy đau lòng.
Sở Ninh Dực ôm lấy cô, hôn lên gương mặt cô, “Em còn có anh mà, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Thủy An Lạc cúi đầu không nói lời nào, nước mắt lại thấm ướt bàn tay anh.
Cô biết bọn trẻ trưởng thành rồi sẽ sớm rời xa mình, nhưng cô không ngờ sẽ nhanh như vậy.
Từ khi sinh ra đến giờ, Tiểu Bảo Bối chưa từng rời xa cô quá lâu, lần này đi có thể là vài năm, chắc cô sẽ phát điên mất.
Cơn gió nhẹ tháng bảy mang theo chút khô nóng.
Tiểu Bảo Bối đứng trong sân nhìn ra bầu trời xa xăm. Dù mặt trời đã ngả về Tây, trăng dần nhú lên nhưng sự khô nóng vẫn khiến người ta thấy phiền.
Tiểu Bất Điểm và Bánh Bao Đậu trốn qua một bên theo dõi, tò mò nhìn nhau.
“Anh Bảo Bối làm sao thế?” Tiểu Bất Điểm nhỏ giọng hỏi.
“Chị cũng không biết, hôm nay anh ấy kỳ lắm. Chị còn thấy mẹ khóc nữa, không phải bị chị chọc tức đấy chứ?” Bánh Bao Đậu và Tiểu Bất Điểm thì thầm trong bóng tối.
Tiểu Miên Miên mặc một chiếc váy trắng bước từ ngôi nhà bên cạnh ra. Cô bé đã bảy tuổi, trổ mã ngày càng xinh đẹp, đứng bên cạnh Tiểu Bảo Bối trông như một cặp tiên đồng ngọc nữ vậy.
Tiểu Miên Miên vươn tay ôm lấy cánh tay Tiểu Bảo Bối: “Anh sao thế?”
Tiểu Bảo Bối hơi cúi đầu, nhìn Tiểu Miên Miên hơi thấp hơn mình một chút, ánh mắt lấp lánh của cô bé như sáng hơn trong bóng đêm.
Còn nhỏ tuổi, vốn không buồn không lo, nhưng Sở Lạc Ninh trưởng thành sớm đã phải đưa ra quyết định.
Cô bé mà cậu đã chứng kiến cô sinh ra, nhìn cô lớn lên, đã sớm khắc sâu trong tâm trí cậu. Tuy rằng tuổi cậu còn nhỏ, nhưng cậu biết cái gì có thể buông, cái gì không thể.
Tiểu Bảo Bối vươn tay cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tiểu Miên Miên, dẫn cô bé đến đình nghỉ mát ở bên cạnh.
Bánh Bao Đậu và Tiểu Bất Điểm núp trong bóng tối run lên, “Cảm giác thật mắc ói.”
“Xem đủ chưa, về đi ngủ.” Bánh Bao Rau không biết đã xuất hiện từ lúc nào, vươn tay túm cổ hai cô nhóc, dẫn cả hai vào nhà.
Tiểu Miên Miên bước vào trong đình, ngồi trên băng ghế quay lại nhìn Tiểu Bảo Bối, “Nóng quá, rốt cuộc có chuyện gì hả?”
Tiểu Bảo Bối có chút thâm trầm không phù hợp với lứa tuổi của mình. Cậu nhìn Tiểu Miên Miên, một lúc sau mới nói: “Chắc anh sẽ phải đi.”
“Đi? Đi đâu cơ? Đây không phải nhà anh à?” Tiểu Miên Miên càng thấy tò mò hơn.
Tiểu Bảo Bối ngồi xuống băng ghế, giống như đang không biết phải nói ra thế nào.
“Không phải, anh phải đến chỗ ông ngoại.”
“Chỗ đó cũng gần mà.” Tiểu Miên Miên nói, tụt xuống khỏi ghế, bước tới bên cạnh cậu, ngồi xuống phía đối diện, “Nhưng sao anh lại phải đến chỗ ông ngoại anh thế?”
Tiểu Bảo Bối nắm lấy bàn tay trắng múp của cô bé, “Phải đi rất nhiều năm, cũng không được về nữa.”
Vẻ mặt của Tiểu Miên Miên như nứt ra trong nháy mắt, giống như không xác định được mình vừa nghe thấy gì.
Rất nhiều năm?
Tại sao lại là rất nhiều năm.
“Anh định đi làm gì?” Tiểu Miên Miên muốn khóc, cả gương mặt vốn tươi cười đã nhăn lại như trái mướp đắng.
“Tham gia quân ngũ, khóa thiếu niên, phải đi từ sáu đến tám năm.” Tiểu Bảo Bối dường như đã hạ quyết tâm, nói liền một hơi.
“Oa...” Cậu vừa nói xong, Tiểu Miên Miên đã òa một tiếng khóc lên, hất tay cậu ra, “Anh chê em phiền phức cho nên mới trốn đi đúng không, em ghét anh.” Nói xong, cô bé liền xoay người chạy mất.
“Miên Miên...” Tiểu Bảo Bối với tay, nhưng lại không dám tiến thêm bước nào. Lúc này cậu chỉ có thể phiền não rụt tay lại, cậu chưa từng chán ghét cô, chưa từng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...