Có bài học của ngày đầu tiên, hôm sau An Phong Dương liền gọi điện đến trường nói để cậu Sở bị đói, các người đền không nổi đâu.
Cho nên bữa trưa của ngày thứ hai phong phú hơn rất nhiều, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
Nhưng Bánh Bao Rau dần dần phát hiện ra vấn đề, bộ dạng của cô bé mũm mĩm kia quá đáng yêu cho nên cứ hơi tí là lại có mấy thằng nhóc lởn vởn đến bên cạnh cô nàng, thật không ổn tí nào.
Xem ra cậu phải nghĩ cách mới được!
“Sở Lạc Duy, đây là bánh bích quy mẹ tớ làm đó, tớ mời cậu ăn nè.” Một cô bé buộc tóc sừng trâu lảnh lót nói.
Giọng noi giòn giã đến độ Tiểu Bất Điểm đang chời đùa với người khác phía xa cũng nghe rõ mồn một.
Tiểu Bất Điểm quay phắt lại, vừa hay chạm phải ánh mắt của Bánh Bao Rau.
Bánh Bao Rau chậm rãi thu hồi tầm mắt, sau đó nhận lấy gói bánh bích quy của cô bé kia: “Cảm ơn!”
Mặt cô bé đỏ bừng trong nháy mắt, dịu dàng nói: “Không phải cảm ơn đâu.” Sau đó liền đỏ mặt chạy đi.
“Lẳng lơ, đồ lăng nhăng.” Tiểu Bất Điểm lẩm bẩm, xoay người tiếp tục chơi với người khác.
Vậy nên hậu quả của buổi học ngày thứ hai là, Bánh Bao Rau bị Tiểu Bất Điểm tố cáo là yêu sớm.
Thủy An Lạc phụt hết cả ngụm nước trong miệng ra, yêu sớm không phải là hai đứa tụi bay à?
Tiểu Bất Điểm chống nạnh học dáng vẻ của mẹ mình lúc bình thường đi tới đi lui, còn không quên nhìn Bánh Bao Rau bằng ánh mắt hằn học.
Bánh Bao Rau co mình ngồi trên sofa, cầm hoa quả ăn, tâm trạng không phải tốt ở mức bình thường.
“Chẳng qua là cậu ghen tỵ vì không có ai tặng cho cậu thôi.”
“Phì, cậu cứ chờ đấy.” Tiểu Bất Điểm nói xong lại bịch bịch chạy về nhà, còn lâu bé mới không có ai tặng nhé.
Thủy An Lạc vừa gặm dưa chuột vừa mở miệng nói, “Con trai, con như thế không được đâu.”
“Mẹ, con từ chối yêu sớm, tuy mẹ rất cởi mở nhưng cũng nên chú ý, con mẹ mới chỉ ba tuổi thôi, cảm ơn.” Bánh Bao Rau nói xong liền tụt xuống ghế, đi tìm anh trai chơi.
Thủy An Lạc: “...”
Có thể chơi như thế được cơ à?
Con còn biết mẹ là mẹ con nữa hả?
Nhưng câu này Thủy An Lạc không dám nói ra.
Cô cúi đầu nhìn Bánh Bao Đậu đang cưỡi xe hò hét, “Con không định yêu sớm gì đó sao?”
“Mẹ, người đàn ông con thích đã cưới người khác, con đã đủ đau lòng lắm rồi.” Bánh Bao Đậu nói.
Thủy An Lạc giật mình kinh hãi, “Con gái, không phải con thích ông chú ông bác nào đấy chứ?”
“Con muốn tìm người giống ba con cơ.” Bánh Bao Đậu nắm tay.
“Thật tinh mắt, đúng là con gái của ba.” Sở Ninh Dực vừa lật báo, vừa mở miệng nói.
Cả nhà kỳ quái, Thủy An Lạc chọn cách bỏ đi, cô vẫn nên lên tầng nằm một lát thì hơn.
Sau lần Bánh Bao Rau nhận bánh bích quy, Tiểu Bất Điểm bắt đầu nhận được sô-cô-la, nhưng lần nào cũng bị Bánh Bao Rau khinh bỉ một phen, nói năng còn vô cùng có lý có lẽ. Cho nên Tiểu Bất Điểm không dám ăn, Bánh Bao Rau cũng rất hài lòng vì điều đó.
Sô-cô-la gì đó ai mà chẳng mua được, vì sao phải ăn của người khác?
Những ngày tháng đi học với bọn trẻ mà nói, trừ lúc sáng sớm tương đối vật lộn ra thì mọi chuyện đều tốt đẹp cả.
Có điều tính tình của Tiểu Bất Điểm ngày một nóng giận, đối tượng đương nhiên vẫn là Bánh Bao Rau.
Bánh Bao Đậu vẫn đứng xem cuộc vui. Khoảng thời gian này cô bé còn được ba dẫn đi gặp một người thầy dạy vẽ nói rằng muốn nhận cô bé làm học trò. Thầy đó cũng rất đẹp, dù sao cô bé cũng thích.
Ngay vào Tết Nguyên Đán năm đó, Tân Nhạc sinh ra một cậu bé nặng gần bốn cân, ngoại trừ tim phổi có chút vấn đề nhỏ ra thì các mặt khác đều rất khỏe mạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...