Thủy An Lạc nhìn cuộc gọi bị ngắt mà thấy mình còn mệt mỏi hơn cả mẹ của Mặc Lộ Túc. Cũng may cô đã khuất sớm, nếu không sớm muộn gì cô cũng tức chết vì con trai mình mất.
Hy vọng lần này hai người họ có thể nói rõ ràng với nhau.
Mặc Lộ Túc quay lại tiếp tục cuộc họp, nhưng lần này có chút vấn đề.
“Cậu Mặc trước kia là người cầm dao làm phẫu thuật, chắc hẳn không biết thương trường có nguyên tắc của thương trường.” Một thành viên trong hội đồng quản trị đưa ra ý kiến phản bác về việc cắt giảm nguồn vốn của bộ phận quan hệ công chúng.
Mặc Lộ Túc uể oải ngẩng đầu lên, yêu cầu thư ký bên cạnh phát số liệu xuống, sau đó đứng thẳng dậy nhìn một lượt hội đồng quản trị, “Đây là báo cáo thống kê mà tối qua tôi đã sắp xếp, cũng là minh chứng cho các khoản chi tiêu và thanh toán của bộ phận quan hệ công chúng trong những năm trở lại đây.”
Bàn tay đang phát văn kiện của thư ký khựng lại, tối qua không phải cậu Mặc uống nhiều lắm hả? Sao vẫn có thời gian chuẩn bị báo cáo vậy?
“Mọi người có thể nhìn rõ biểu đồ số liệu trong báo cáo. Tôi muốn hỏi đổng sự Chu một chút, mỗi năm khoản tiền mời khách ăn cơm là ba triệu tệ, chúng ta chỉ hợp tác với nhiều công ty trong số đó năm tới mười lần, nhưng lại ghi chép tới năm mươi lần mời cơm, lẽ nào hiệu suất làm việc của Mặc Thị đã thấp tới mức phải mời khách mười lần mới làm xong được một việc sao?” Mặc Lộ Túc nói xong, vỗ mạnh lên mặt bàn, “Tôi là người cầm dao mổ thật, nhưng tập đoàn Mặc Thị cũng không nuôi đám sâu mọt như các ông.”
Mặc Lộ Túc nói xong, tất cả mọi người đều im lặng.
“Trước kia tôi không đến công ty, cũng không quan tâm quá nhiều tới chuyện của công ty, nhưng bây giờ tôi đã đặt dao mổ xuống để tới đây rồi, đừng ai nghĩ rằng có thể qua mắt tôi. Đổng sự Chu, khoản thâm hụt ngân sách của bộ phận quan hệ công chúng trong vài năm nay, ông tự bù vào, hay để tôi mời thanh tra kinh tế tới tính toán hộ?”
“Mặc Lộ Túc, ba cậu còn không dám đối xử với tôi như thế đâu.”
“Tiếc rằng tôi không phải ba tôi.” Mặc Lộ Túc gằn giọng nói, “Hôm nay tôi cũng nói rõ luôn. Vấn đề của đổng sự Chu, không phải các ông không có. Hôm nay tôi chỉ lấy ông ấy ra để xử lý làm gương thôi. Móng vuốt của ai đã vươn ra rồi thì từ hôm nay trở đi thu hết lại cho tôi. Nếu không đừng trách tôi lấy dao chém hết móng vuốt của các ông.” Mặc Lộ Túc nói xong, xoay người đi thẳng.
Thư ký nhìn Mặc Lộ Túc rời đi với vẻ sùng bái. Mặc Lộ Túc như thế này đúng là quá ngầu và đẹp trai.
Mặc Lộ Túc quay về phòng làm việc của mình. Sở Ninh Dực đang đứng trước cửa sổ, hiển nhiên anh biết hết tất cả mọi chuyện ban nãy.
“Quản lý một công ty cũng phức tạp không kém gì khi cậu ở bệnh viện. Những kẻ đó đều là những lão già lọc lõi. Đổng sự Chu của các cậu không đáng kể gì, chuyện cậu phải làm là thu phục được hết những kẻ đó. Cho dù không thể thu phục được, cậu cũng phải làm những kẻ đó khiếp sợ.” Sở Ninh Dực nói xong, quay đầu nhìn Mặc Lộ Túc, “Mau chóng giải quyết vấn đề của công ty đi, chuyện vặt vãnh của vợ chồng cậu đừng có hở tí lại làm phiền tới Lạc Lạc nữa.”
Mặc Lộ Túc: “...”
Anh biết ngay anh họ mình không đến đây để giúp anh đâu mà.
“Tiếp theo em phải làm sao?” Mặc Lộ Túc mở miệng hỏi.
Sở Ninh Dực nhíu mày, “Công ty của cậu mà cậu lại hỏi tôi phải làm sao?
Mặc Lộ Túc: “...”
Anh họ hay gì gì đó đều chẳng ai đáng tin cả.
“Được rồi, không phải chiều nay cậu còn có việc hả? Đi làm việc của cậu đi, cậu không ở công ty là tốt nhất, có thể nhìn thấy hiệu quả. Thư ký của cậu cũng ổn đấy, có thể bồi dưỡng thành tay chân thân tín.” Sở Ninh Dực nói xong, đưa tay vỗ vai anh, “Lớn đầu rồi, đừng học theo anh Hai của cậu.”
Mặc Lộ Túc nhìn Sở Ninh Dực rời đi, lặng lẽ thấy đồng cảm với Thiều Khanh. Tuy rằng anh không biết anh Hai của anh đã làm gì để Sở Ninh Dực phải nói như thế.
Sở Ninh Dực đi xuống, chú Sở đang đợi anh.
“Thiếu gia, cậu Mặc sẽ làm tốt mọi chuyện thôi.”
“Tôi chẳng buồn quan tâm cậu ta có làm tốt hay không, chỉ cần đừng tìm vợ tôi nữa là được.” Sở Ninh Dực bật cười thành tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...