Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chị Hai à, sao tự dưng chị lại nóng tính thế chứ?
Tân Nhạc đặt di động xuống rồi nghiêm túc nghĩ đến chuyện thẻ cơm. Thế nhưng dù cô có cố gắng nghĩ thế nào đi chăng nữa cũng không nhớ ra được bất cứ điều gì.
Lúc Tân Nhạc còn đang vò đầu bứt tai thì Mặc Lộ Túc gọi điện đến, bảo rằng tối nay anh sẽ không về nhà ăn cơm bởi vì có hẹn với người khác.
Tân Nhạc có chút mất mát, thế nhưng nghĩ đến thân phận của mình bây giờ cô cũng không thể tỏ ra mất mát cái gì, chỉ có thể nói: “Anh uống ít rượu thôi, sức khỏe của anh vẫn chưa tốt lại hẳn đâu.”
Mặc Lộ Túc vốn định cúp máy, nhưng khi nghe được những câu này thì trái tim anh như được điều gì đó lấp đầy, cảm giác ấm áp dâng lên trong nháy mắt.
“Ừ.” Mặc Lộ Túc lên tiếng, thấy thư ký đã đi tới liền nói: “Buổi tối em nhớ đi ngủ sớm, đừng có mà chí chóe với mẹ nữa đấy.”
Tân Nhạc câm nín, sao cô lại có cảm giác như đó là mẹ anh vậy?
“Cậu Mặc, xe đã chuẩn bị xong rồi.” Thư ký đứng ở cửa nói.
Mặc Lộ Túc khẽ gật đầu, tiếp tục bảo Tân Nhạc đi ngủ sớm rồi mới cúp máy, đi ra ngoài.
Tân Nhạc ôm điện thoại di động lăn một vòng, sau đó nghĩ đến cái gì đó liền đứng dậy xuống giường, đi ra ngoài.
Mẹ Tân đang ngồi thảo luận với người giúp việc trong nhà về chuyện tối nay ăn gì. Bà thấy Tân Nhạc đi xuống liền gật đầu, nói: “Lộ Túc vừa mới gọi điện thoại báo là tối nay không thể về ăn cơm tối.”
Tân Nhạc: “...”
Cô còn chưa mở miệng cơ mà, sao Mặc Lộ Túc lại có thể nhanh như vậy?
Hơn nữa còn cố ý báo cho mẹ cô một lần nữa?
Mặc Lộ Túc làm việc còn chu đáo hơn cô rất nhiều.
“Vâng, anh ấy vừa mới gọi cho con.” Tân Nhạc nói rồi đi vào nhà bếp: “Mẹ, con muốn làm chút canh giải rượu.” Tân Nhạc nói rồi quay ra nhìn mẹ mình.
Mẹ Tân dừng một biết là hiểu rõ con gái có ý gì. Vừa mới nghe thấy Mặc Lộ Túc phải đi ra ngoài xã giao thì cô đã lập tức nghĩ đến chuyện canh giải rượu, con gái của bà đã hết cứu thật rồi.
Đây coi như là lần đầu tiên Mặc Lộ Túc đi ra ngoài xã giao, mặc dù đã có thư ký hỗ trợ cản lại nhưng thực sự anh vẫn phải uống không ít.
Cho nên lúc thư ký đưa anh về thì cả người anh đã có chút mông lung.
Thư ký đỡ anh ngồi xuống ghế sofa, lúc định mở đèn thì bị Mặc Lộ Túc ngăn cản: “Khuya lắm rồi, cậu về nhà đi.”
“Không cần đánh thức cô chủ sao ạ?” Thư ký hỏi.
“Không cần đâu, cậu về đi.” Mặc Lộ Túc nói rồi đưa tay lên day day trán mình, sau đó vẫy vẫy tay cho thư ký rời đi.
Giờ này hẳn là Tân Nhạc đã ngủ rồi, làm sao anh có thể nỡ đánh thức cô dậy được?
Thư ký vẫn cảm thấy lo lắng. Tối nay anh ta cũng nhìn Mặc Lộ Túc uống rượu. Mặc dù anh ta đã giúp uống đỡ một chút nhưng mà cậu Mặc chỉ là người mới trong giới thương trường, có một số chuyện không thể tránh khỏi.
“Để tôi đi rót cho anh cốc nước.” Thư ký nói rồi nương theo ánh trăng đi vào nhà bếp thì phát hiện trên bàn bếp có đặt canh giải rượu.
Ai nói cậu Mặc cùng với vợ quan hệ không tốt thế?
Toàn nói bậy nói bạ.
Thư ký bưng canh giải rượu ra ngoài, để lên bàn: “Cậu Mặc, tôi về trước đây.”
Mặc Lộ Túc gật đầu, không mở mắt. Mãi cho đến khi tiếng thư ký đóng cửa lại vang lên anh mới chậm rãi mở mắt ra, sau đó với tay đi lấy nước uống. Nhưng lúc uống nước thì anh khựng lại một chút, cúi đầu nhìn thì thấy mình đang cầm canh giải rượu trong tay.
Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn lên lầu, sức khỏe của cô không được tốt chắc đã sớm nghỉ ngơi rồi, thế nhưng cô vẫn rất quan tâm đến anh.
“Ngày mai vậy, để ngày mai!” Mặc Lộ Túc thấp giọng nói.
Đến bây giờ anh đã hiểu rõ lời của Thủy An Lạc rồi. Anh chưa bao giờ nói lời yêu với Tân Nhạc, nhưng hiện tại anh đã hiểu nếu yêu đến quá nhiều thì bản thân mình cũng không khống chế được.
Để mai rồi anh sẽ nói yêu cô!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...