Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Mặc Lộ Túc ngồi xuống mép giường, sau đó vén chăn chui vào: “Sao em vẫn chưa ngủ thế?”
Tân Nhạc xoay người lại rồi tựa sát vào lòng anh. Mặc Lộ Túc theo bản năng muốn tránh đi nhưng mà Tân Nhạc vẫn quấn chặt không buông.
Cả người Mặc Lộ Túc lại trở nên cứng đờ, từ sau câu nói “anh ấy là người đàn ông của tôi” của Tân Nhạc, anh vẫn không thể đè cái suy nghĩ kia của mình xuống được.
Cho nên mỗi lần Tân Nhạc tới gần đối với anh đều là một loại hành hạ.
Mà hôm nay Tân Nhạc vừa mới cấp cứu, mà kể cả không có thì thời gian này anh với Tân Nhạc cũng không thể làm gì được.
“Nhạc Nhạc...” Thanh âm đè nén của Mặc Lộ Túc vang lên. Anh nắm lấy tay cô, có chút dở khóc dở cười.
Tân Nhạc ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc liền thấy gân xanh trên trán anh nổi lên. Tân Nhạc lại đột nhiên nổi lên ý xấu. Bàn tay nho nhỏ của cô chậm rãi rút khỏi bàn tay của anh rồi lần theo lồng ngực của anh, trượt xuống.
“Nhạc Nhạc, đừng đùa với lửa!” Thanh âm của Mặc Lộ Túc có hơi cao, tại sao lúc nãy anh không đưa cô đến phòng ngủ chính luôn đi chứ?
Tân Nhạc hơi nhỏm dậy, chống nửa người nhìn anh, bàn tay vẫn từ từ trượt xuống: “Nhưng mà chẳng phải lửa đã đốt rồi đấy sao?”
“A... Tân Nhạc...” Mặc Lộ Túc rít vào một hơi. Anh nắm chặt lấy bàn tay của cô: “Đừng làm bậy, ngủ đi!”
“Nhưng mà em không muốn anh khó chịu! Thủy An Lạc từng nói đàn ông nhịn quá lâu sẽ chạy đi tìm người khác!” Tân Nhạc buồn bực nói.
Mặc Lộ Túc: “...”
Thủy An Lạc toàn dạy cô cái gì thế này?
“Anh sẽ không như thế!” Mặc Lộ Túc cam kết: “Chẳng lẽ em không tin tưởng anh sao?”
Tân Nhạc dùng đôi mắt nai con nhìn Mặc Lộ Túc, khiến người Mặc Lộ Túc lại càng cứng lên: “Nhạc Nhạc, mau dừng tay lại, nếu không...”
Tân Nhạc bất ngờ hôn lên môi của anh rồi thấp giọng thủ thỉ: “Để em giúp anh.”
Cô thà tình nguyện giúp anh như vậy cũng không muốn để anh ra ngoài tìm người khác!
Người đàn ông này là của cô, chỉ có thể là của cô mà thôi.
Trong những chuyện thế này, Tân Nhạc chưa bao giờ nghĩ bản thân lại có thể ngang ngược đến như vậy, nhưng sự thật chứng mình, cô lại một lần nữa đánh giá bản thân quá cao rồi.
Mặc Lộ Túc nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tân Nhạc lúc này, giống như chỉ cần anh từ chối tức là đang nói bản thân anh sẽ đi tìm người khác. Anh chưa bao giờ biết rằng Tân Nhạc lại là một người cứng đầu như thế.
Cho nên Mặc Lộ Túc vươn tay tắt đèn đi, căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ có tiếng thở đè nén của Mặc Lộ Túc cùng những thanh âm không rõ thành lời của Tân Nhạc.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu sáng tấm chăn đang rung động, thế rồi nó nhanh chóng dời đi như thể cảm thấy xấu hổ với những gì mình vừa nhìn thấy.
Sau khi tất cả kết thúc, trong phòng chỉ còn tiếng hít thở nặng nề của Mặc Lộ Túc.
Thở dốc rồi, Mặc Lộ Túc muốn mở đèn nhưng lại bị Tân Nhạc cản lại: “Đừng bật đèn!”
Hiện tại chỉ cần thoáng nghĩ thôi cô cũng có thể tưởng tượng khuôn mặt mình lúc này đỏ như thế nào.
Cô cũng không ngờ rằng bản thân mình lại đi làm những chuyện... xấu hổ như thế này!
Mặc Lộ Túc dừng lại một chút rồi cũng không bật đèn lên. Anh với lấy hộp khăn giấy rồi giúp Tân Nhạc lau hai tay của cô, sau đó lại yêu thương đặt một nụ hôn lên trán Tân Nhạc.
Thật ra thì Tân Nhạc làm cũng không tốt lắm, thậm chí còn làm đau anh mấy lần, thế nhưng Tân Nhạc đã có thể vì anh mà làm như vậy thì Mặc Lộ Túc đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
“Sau này em không cần làm như vậy nữa, anh sẽ không đi tìm người khác đâu.” Mặc Lộ Túc khàn khàn nói.
Anh vốn thích sạch sẽ, từ đầu tới cuối cũng chỉ có một người phụ nữ là cô, cho nên Tân Nhạc thật sự không cần phải thiếu tự tin với bản thân như vậy.
Tân Nhạc chôn đầu trong lồng ngực anh. Cô nhỏ giọng lầu bầu câu gì đó nhưng lại khiến Mặc Lộ Túc phải bật cười.
Cô nói: “Anh là của em, nó cũng là của em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...