Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Xế chiều hôm đó Tân Nhạc cùng Mặc Lộ Túc trở về thành phố A, về nhà lớn của Mặc gia.Ở đó có người giúp việc cũng có bác sĩ gia đình tốt nhất do Mặc Lộ Túc mời tới.
Buổi tối, Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực đưa Bánh Bao Đậu tới. Thủy An Lạc lên phòng xem Tân Nhạc thế nào. Tân Nhạc thấy bạn tốt của mình thì bất đắc dĩ cười một tiếng.
Thủy An Lạc ngồi xuống mép giường nhìn sắc mặt trắng bệch của Tân Nhạc: “Bà quyết định như thế thật à? Bất kể hậu quả có thế nào cũng muốn giữ lại đứa bé sao?”
Tân Nhạc gật đầu: “Đã quyết rồi, trước kia đều là do tôi tự làm khó mình thôi, bây giờ tôi phát hiện bản thân mình đã thoải mái hơn rất nhiều, tình huống xấu nhất là trí tuệ của nó không phát triển hoàn toàn, vậy thì tôi cứ theo nó cả đời là được.”
“Tình huống xấu nhất là dị dạng đó thưa cô nương!” Thủy An Lạc thở dài nói.
“Có dị dạng thế nào thì cũng là người chứ nhỉ Long nữ!” Tân Nhạc cười híp mắt nói.
Thủy An Lạc: “...”
“Chúng ta không thể công kích người thân như thế được, hơn nữa chẳng lẽ tôi không phải là người chắc?” Tân Nhạc phản bác.
“Là người chứ, nhưng mà so với người bình thường thì có nhiều hơn một linh hồn, ha ha ha...” Tân Nhạc cười nói rồi nắm lấy tay Thủy An Lạc: “Cho nên Long nữ à, lần này phải phù hộ tôi đấy nhé.”
“Cầu xin chả có thành ý gì cả, đồ cúng của bà đâu?” Thủy An Lạc trợn trắng mắt nói, sau đó nằm xuống cạnh Tân Nhạc nhìn hoa văn trên trần nhà: “Tôi muốn bóp chết Trần Thiến Đồng quá đi mất!”
“Bóp chết cô ta thì có ích lợi gì? Có lúc tôi nằm mơ cũng muốn bóp chết cô ta lắm đấy, nhưng mà làm như vậy thì con gái tôi cũng đâu sống lại được. Đứa bé này chắc gì đã khỏe mạnh, làm thế có lợi gì đâu?” Tân Nhạc cười cười nói, có chút bi thương.
Thủy An Lạc xoay người nhìn cô: “Lúc còn học đại học sao bà với cô ta lại thân nhau thế?”
“Đâu có thân thiết gì đâu, trong phòng ký túc xá có tổng cộng bốn người. Bà với Kiều Nhã Nguyễn vẫn luôn thân thiết với nhau, thật ra thì khi đó tôi rất ghen tị với hai người nhưng tôi lại không đủ quyết đoán như Kiều Nhã Nguyễn cho nên không dám đến gần bà. Chỉ còn lại có một mình Trần Thiến Đồng cho nên tôi đành nói chuyện với cô ta thôi.” Tân Nhạc vừa nói vừa quay sang nhìn Thủy An Lạc: “Bà có nhớ kỳ thi tiếng Anh lúc chúng chúng ta học năm thứ hai không. Cái lúc mà Kiều Nhã Nguyễn dùng đài phát thanh trường trút giận hộ bà ấy? Lần đó tôi cảm thấy nếu như tôi cũng có một người bạn như Kiều Nhã Nguyễn thì tốt biết mấy, khi đó tôi cực kỳ ghen tị với bà cho nên sau đó cũng gia nhập đội ngũ nói xấu bà.”
Thủy An Lạc thở dài, thời đại học vẫn luôn là Kiều Nhã Nguyễn bảo vệ cô.
“Đúng rồi, em họ của bà thế nào rồi?” Thủy An Lạc đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Buổi sáng bị tôi mắng đuổi đi rồi. Tôi nói thẳng ra hết rồi nên chắc không tới nữa đâu.” Tân Nhạc nói.
Hai người câu có câu không nói chuyện với nhau ở tầng trên. Bên dưới Sở Ninh Dực ngồi xem tivi với Mặc Lộ Túc, cả hai không ai nói với ai câu nào. Bánh Bao Đậu thì ngược lại, bé chui trong lòng Mặc Lộ Túc nói chuyện với anh.
Thi thoảng Mặc Lộ Túc sẽ nhìn Bánh Bao Đậu rồi ngẩn người. Nếu như con gái của anh còn sống thì bây giờ chắc là biết bò rồi nhỉ, chưa đến hai năm tiếp theo thì đã có thể giống Bánh Bao Đậu ngồi nói chuyện với anh rồi.
“Thiều Khanh nói cô muốn qua đây, nhưng mà tôi đã bảo mẹ vợ của cậu sẽ đến cho nên có lẽ ngày mai cô sẽ tới.” Sở Ninh Dực đột nhiên lên tiếng: “Ít nhiều gì cũng phải mời ba mẹ Tân Nhạc cùng ăn bữa cơm, chuyện xin cưới vẫn là chuyện cần thiết mà.”
Mặc Lộ Túc ngẩng đầu, ngoan ngoãn đáp một tiếng.
Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, hiếm khi thấy cậu em họ này của anh nghe lời như vậy. Quả nhiên là vì Tân Nhạc mà cậu em họ cứng đầu này của anh đã thay đổi rồi, cũng biết nghe lời anh rồi.
Xem ra Mặc Lộ Túc không muốn Tân Nhạc phải chịu thiệt thòi.
“Tân Dương phải thi, chờ nghỉ hè nhé.” Mặc Lộ Túc nói. Anh suy nghĩ thấu đáo cho gia đình Tân Nhạc.
Sở Ninh Dực nghĩ, cậu em họ này của anh trưởng thành rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...