Tân Nhạc hơi mím môi, trở tay nắm lấy bàn tay nóng hổi của anh.
“Anh mà còn không biết quý trọng bản thân thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.” Tân Nhạc nhỏ giọng nói.
“Anh vẫn còn có em mà.” Mặc Lộ Túc nói xong lại nhắm mắt lại, nặng nề chìm vào giấc ngủ, bàn tay nắm lấy tay Tân Nhạc vẫn không buông ra.
Nhưng câu nói bằng chất giọng khàn đặc của anh đối với Tân Nhạc lại như sấm sét giữa trời quang.
Anh ấy nói: Anh vẫn còn có em mà!
Tân Nhạc kìm nén ý nghĩ muốn khóc. Cô cúi đầu cọ trán mình vào mu bàn tay nóng bỏng của anh, “Anh vẫn còn có em, em sẽ quý trọng anh.” Tân Nhạc khe khẽ nói.
Mẹ Tân Nhạc nấu xong bát canh gừng, bưng vào đặt lên bàn, “Uống bát canh gừng đi, toát mồ hôi ra sẽ thấy đỡ hơn.”
Tân Nhạc cảm ơn mẹ rồi cẩn thận đỡ Mặc Lộ Túc ngồi dậy, bưng bát canh gừng, từ tốn đút cho anh.
Mẹ Tân Nhạc cứ hé miệng như định nói gì đó, nhưng sau cùng vẫn quay lưng đi ra ngoài.
Lúc này Tân Dương cũng đã chạy về nhà, chưa nói năng gì đã chạy vào phòng Tân Nhạc.
Ba Tân Nhạc đang đi qua đi lại trong phòng khách, ông cũng rất lo lắng cho con rể.
“Nhạc Nhạc vừa nói cảm ơn với em.” Mẹ Tân Nhạc nói vậy, dường như bà mất mát đến sắp bật khóc.
Ba Tân Nhạc nghe được câu mà mẹ Tân Nhạc nói, ông khựng lại, cảm giác thất vọng bỗng chốc trào lên trong lòng. Con gái của họ, thực sự phải gả cho người khác, phải sống vì người khác rồi.
Ba Tân Nhạc bước tới ôm lấy vợ mình.
“Trước kia anh cảm thấy con gái mình sắp gả đi, sắp phải gả cho người khác rồi, nhưng hôm nay mới thực sự cảm thấy, con gái của chúng ta đã gả cho người ta thật rồi. Lần này nó không nói cảm ơn chúng ta vì bản thân nó mà vì một người khác. Con gái của chúng ta thành vợ của người khác thật rồi.”
Ba Tân Nhạc vỗ nhẹ lên vai vợ mình, cảm giác này được gọi là xót xa phải không.
Mặc Lộ Túc sốt cao do vết thương bị viêm. Tân Nhạc tiến hành phương pháp hạ sốt vật lý xong, viết một đơn thuốc để Ba Tân Nhạc đi mua.
Tân Dương cũng luôn túc trực bên cạnh, không hề có ý định đến trường học, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thằng bé đã có trong danh sách tuyển thẳng rồi, có lười tí cũng không sao.
“Chị, lần này chị thực sự muốn ở bên cạnh anh rể à? Lần trước chị còn nhốt anh ấy ở ngoài cơ mà?” Tân Dương vừa thay khăn bông mới giúp Tân Nhạc vừa hỏi.
Tân Nhạc nhận lấy chiếc khăn bông lạnh toát mà Tân Dương đưa cho, nhẹ nhàng lau cánh tay cho anh, “Trước kia chị luôn trách anh ấy, thực ra bây giờ nghĩ lại, chị chưa từng thực sự hiểu anh ấy, cũng chưa từng nghĩ tới việc rốt cuộc anh ấy cần gì. Lần trước là lỗi của cả hai người, nhưng chị lại đổ hết tội lên đầu anh ấy.”
“Em cũng cảm thấy vậy, anh rể căn bản không giống dạng người cố ý tổn thương người khác.” Tân Dương vẫn vô cùng hài lòng với người anh rể này.
Tân Nhạc ngẩng đầu trừng mắt nhìn em trai mình, đúng là một câu vuốt đuôi.
“Vậy, chị, chị có yêu anh rể không?” Tân Dương lại hỏi.
Cả thế giới này đều biết cô yêu Mặc Lộ Túc, cho dù cô chưa từng nói với anh.
Tân Nhạc không trả lời. Tân Dương lại nói tiếp, “Em biết, chắc chắn chị yêu anh rể đến mức không thể kiềm chế nổi, mà anh rể cũng rất yêu chị. Không biết hai người đang giày vò nhau chuyện gì nữa.”
“Chị không biết.” Tân Nhạc đột nhiên nói, đổi chiếc khăn nóng hổi trên tay thành một cái khác, câu nói này nhỏ tới mức gần như không nghe thấy được.
Không biết cái gì?
Tân Dương nhìn Tân Nhạc với vẻ tò mò, “Không biết gì cơ?”
Tân Nhạc đưa tay sờ lên trán Mặc Lộ Túc, hình như không còn nóng bỏng như ban nãy nữa.
“Không biết anh ấy có...” Tân Nhạc nói, nhưng khựng lại ngay ở từ ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...