Thư ký khởi động xe, nghe thấy câu hỏi này hơi bối rối. Ban đầu cậu ta cũng thấy lạ lắm, cho nên mới hỏi Sở tổng, nhưng đáp án của Sở tổng chỉ đơn giản là, thư ký của tôi tìm thấy số điện thoại của cậu, trùng hợp, cậu cũng đến thành phố S.
Thư ký không dám giấu nên báo lại với anh.
Mặc Lộ Túc bật cười chế nhạo, trí nhớ của Sở Ninh Dực thật là, không nhớ nổi số điện thoại ai cả.
Nhưng anh vẫn đón nhận sự quan tâm rất gượng gạo của anh họ mình. Chắc hẳn anh ấy biết thư ký của anh đến đây, câu này cố ý nói cho thư ký của anh nghe, đừng để cậu Mặc mệt mỏi quá.
“Nhắn lại với Bộ trưởng Lưu, mười một giờ trưa gặp nhau ở khách sạn, đưa tôi tới bệnh viện trước đi.” Mặc Lộ Túc nói xong, đưa tay lên bóp trán lần nữa.
Thư ký không dám hỏi nhiều. Dù sao trước nay cậu ta cũng chưa từng phục vụ cậu chủ này. Trong công ty không ai biết tính khí của cậu chủ thế nào, chẳng qua cậu ta xúi quẩy mới bị phái đi thôi.
Mặc Lộ Túc đến bệnh viện kiểm tra cơ thể của mình trước. Khi bác sĩ cưỡng ép yêu cầu anh nằm xuống giường nghỉ ngơi, anh chỉ lấy thuốc giảm đau rồi quả quyết đi luôn.
Thư ký vã hết mồ hôi đi theo sau, dường như cậu ta cảm thấy lời dặn của Sở tổng dư thừa quá rồi.
Lúc Tân Nhạc tỉnh dậy đã là mười một giờ rưỡi. Cô với tay mò điện thoại, nhìn thời gian rồi ôm con khỉ nằm vật xuống, một phút sau mới ngồi dậy, sau đó cầm mảnh giấy trên bàn lên.
[Anh có việc, tối nay sẽ về, thức ăn ở trong tủ lạnh, em tự hâm nóng lại, hoặc quay về chỗ mẹ em ăn cơm.
Mặc Lộ Túc.]
Tân Nhạc khẽ nhún vai, đúng là phong cách của anh ấy.
Tân Nhạc lướt điện thoại, tìm thấy số điện thoại của Mặc Lộ Túc, gọi cho anh, điện thoại reo được hai hồi chuông đã có người nhận cuộc gọi.
“Dậy rồi à?” Giọng nói dịu dàng của Mặc Lộ Túc từ điện thoại truyền tới.
Tân Nhạc lại ôm con khỉ nằm xuống giường, giọng nói này khiến cô muốn ngủ thêm chút nữa.
Lúc này Bộ trưởng Bộ Công thương đang ngồi bên trái Mặc Lộ Túc, còn Bộ trưởng Bộ Giáo dục ngồi bên trái, bên dưới có thêm một nhân viên đi cùng.
“Anh đang ở đâu thế?” Tân Nhạc ôm con khỉ, nhẹ nhàng hỏi.
“Đang ở bên ngoài ăn cơm cùng lãnh đạo. Em dậy rồi thì đi ăn cơm trước đi, anh xong việc sẽ gọi điện thoại cho em.” Mặc Lộ Túc nói xong, đợi cho người ở đầu dây bên kia nói xong mới ngắt máy.
“Cô Mặc đó hả?” Bộ trưởng nhìn Mặc Lộ Túc đặt điện thoại xuống mới cười cười hỏi chuyện.
Mặc Lộ Túc khẽ gật đầu, “Vợ tôi cũng là người thành phố S.”
“Trùng hợp thế, cô Mặc là người thành phố S nên lần này cậu Mặc đến thành phố S cùng với vợ sao?” Hai mắt của ông bộ trưởng bỗng chốc sáng ngời lên, tập đoàn hàng đầu này vốn khó lấy lòng, bây giờ lại thành con rể thành phố S, mối quan hệ này cũng gần gũi hơn rồi.
“Có thể coi như vậy, em trai của vợ tôi xảy ra chút chuyện, cho nên tôi tới đây giải quyết.” Mặc Lộ Túc điềm đạm trả lời, ánh mắt anh lướt qua hiệu trưởng trường trung học Gia Hoa đang ngồi cách đó không xa.
Vị hiệu trưởng đó khựng lại, không hiểu sao cảm thấy hoảng hốt.
“Xin lỗi xin lỗi, tôi đến muộn.” Chu Bái Bì bước vào, cúi đầu khom lưng nói, nhưng không ngờ lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Mặc Lộ Túc đang ngồi ở ghế khách chính.
Mặc Lộ Túc cũng đang nhìn ông ta, nhưng nụ cười trên môi anh có vài phần lạnh lùng.
“Bộ trưởng Lưu, vị này là...?” Mặc Lộ Túc đã biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.
“Đây là...?” Bộ trưởng Lưu hiển nhiên cũng không biết.
Hiệu trưởng trường trung học Gia Hoa vội vàng đứng dậy, “Đây là đổng sự Chu của trường chúng tôi, cũng là chủ tịch hội phụ huynh học sinh.”
Mặc Lộ Túc không nói gì nữa, hiển nhiên cũng không ai buồn quan tâm đến vị đổng sự Chu này.
“Ban nãy cậu Mặc nhắc tới chuyện của em vợ, không biết cậu ấy đang làm việc ở đâu?” Bộ trưởng Lưu lại hỏi.
“Đang theo học ở Gia Hoa, năm nay học lớp 12.”
Choang...
Bàn tay của vị hiệu trưởng kia run rẩy, chiếc cốc trên tay rơi ngay xuống đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...