Mặc Lộ Túc hơi nhướng mày, “Đánh đổi và đạt được luôn luôn tương xứng với nhau mà.”
Tân Nhạc quay đầu lại, nhìn anh hờ hờ cười hai tiếng, đúng là suy nghĩ của người có tiền.
“Mà nói cho đúng thì, đó cũng là nhà em mà.” Mặc Lộ Túc bồi thêm một câu.
Tân Nhạc: “...”
Việc đánh giá đã hoàn tất, có mấy người học luật hôn nhân và gia đình mới không đâu vào đâu cả.
Tân Nhạc và Mặc Lộ Túc đi ra khỏi khu nhà. Nhà của Mặc Lộ Túc nằm trong khu nhà xa xỉ ngay phía sau khu nhà này, không cần phải lái xe, cứ đi bộ qua đó cũng được.
Mặc Lộ Túc đang nghĩ, nếu đã đến đây rồi, hay là tính chuyện hộ khẩu luôn một thể?
Môi trường và vệ sinh ở khu nhà này rõ ràng rất khác biệt, sạch đến mức cứ như luôn luôn có người quét dọn vậy.
Nhà ở đây là kiểu căn hộ thông hai tầng, Mặc Lộ Túc đề nghị rằng bố mẹ Tân Nhạc có thể chuyển qua đây sống.
“Anh nghĩ nhiều quá, bố mẹ chắc chắn không chịu qua đây đâu.” Tân Nhạc nói, cô quan sát căn nhà từ trên xuống dưới. Căn hộ này cũng giống nhà của Thủy An Lạc, hai tầng này chắc khoảng hai trăm mét vuông, không lớn lắm, nhưng tuyệt đối không hề nhỏ.
“Tại sao anh lại mua nhà ở đây?” Tân Nhạc tò mò hỏi, dù sao anh cũng không ở lại thành phố S quá lâu mà.
“Đầu tư thôi.” Mặc Lộ Túc nói rồi vào bếp đun nước.
Tân Nhạc ngồi trên ghế sofa, mua nhà để đầu tư chơi sao?
Cô không thể hiểu nổi thế giới của người lắm tiền.
Mặc Lộ Túc đun nước xong, anh bưng cốc nước đặt bên tay cô, “Buồn ngủ rồi thì đi ngủ đi.”
Tân Nhạc đưa tay bưng cốc nước, lắc đầu, sau đó ôm cốc nước trong tay cho ấm. Căn hộ này lâu quá không có người ở nên dù có điều hòa vẫn hơi lạnh.
Mặc Lộ Túc ngồi xuống bên cạnh cô, nghiêng mặt qua nhìn cô, “Tân Dương học rất tốt.”
“Đúng vậy, từ nhỏ nó đã thông minh hơn em nhiều rồi, chỉ hơi mải chơi nên thường xuyên bị mẹ em đánh.” Tân Nhạc thở dài, “Nhưng lần này lại được cử đi học ở Thanh Hoa cơ đấy, đúng là ngoài dự tính của em.”
Mặc Lộ Túc dựa vào lưng ghế, nhìn người phụ nữ đang sờ tay vào điều khiển. Anh rất ít khi ngắm Tân Nhạc kỹ như vậy. Cô không phải kiểu đẹp xuất sắc, nhưng khiến người ta nhìn vào mà thấy thoải mái.
“Anh cảm thấy chân của cô bé kia có cứu chữa được không?” Tân Nhạc buồn chán nên tìm một chủ đề để nói cùng anh, nếu không cứ như vậy mãi, cô sẽ rất lúng túng.
“Để lâu quá rồi, cũng khó nói lắm.” Mặc Lộ Túc đáp lời, “Có thể cứ để cô bé kiểm tra trước đã, em muốn kiểm tra giúp cô bé ấy à?”
“Cũng không phải, em chỉ cảm thấy hình như thằng nhóc Tân Dương rất để ý con gái nhà người ta thôi.” Tân Nhạc quay đầu nhìn Mặc Lộ Túc, “Như thế có được coi là yêu đương sớm không nhỉ?”
Mặc Lộ Túc nhíu mày, “Anh không biết, chưa yêu đương sớm bao giờ.”
Tân Nhạc: “...”
Chưa từng yêu đương trước tuổi, hơn nữa lúc học đại học anh ấy thích Thủy An Lạc, cho nên nói một cách chính xác thì cô là mối tình đầu của anh ấy sao?
Nghĩ như vậy, tâm trạng cô tốt hơn rất nhiều, cúi đầu cười khúc khích.
Có lẽ vì ánh mắt của Mặc Lộ Túc quá thẳng thừng, cho nên Tân Nhạc nhanh chóng thu lại nụ cười. Cô ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc, “Hồi nhỏ anh đáng yêu như thế, chắc có nhiều cô bé viết thư tình cho anh lắm nhỉ?”
Mặc Lộ Túc vừa đưa tay ra ôm Tân Nhạc vào lòng, vừa nhìn chương trình nhàm chán trên tivi, “Thư tình hả? Cái thứ tranh vẽ hai đứa trẻ siêu siêu vẹo vẹo đó hả? Em hy vọng trẻ con chưa học lớp dự bị tiểu học có thể viết được cái gì?”
Ớ...
Thứ tranh vẽ hai đứa trẻ siêu siêu vẹo vẹo?
Cho nên từ hồi còn học nhà trẻ anh đã nhận được thư tình rồi hả?
Nếu không làm sao anh biết đến hình vẽ hai đứa trẻ xiêu vẹo?
Tân Nhạc cảm thấy đang tự ngược đãi mình, tại sao không dưng lại đi hỏi vấn đề này?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...