Mặc Lộ Túc nắm tay Tân Nhạc, dẫn cô ngồi xuống ghế sofa, nhẹ nhàng nói, “Bác gái phải không ạ, bác có thể tới đây để thể hiện sự quan tâm của bác dành cho Tân Dương, nhưng chuyện này không phải lỗi của Tân Dương. Tân Dương cũng không thể bị người ta bắt nạt như vậy được.”
Giọng Mặc Lộ Túc không to lắm, nhưng vẫn đủ uy nghiêm.
Cô và cậu của Tân Nhạc dường như rất hài lòng về Mặc Lộ Túc, hơn nữa họ cũng thấy không thể cho qua như vậy được. Tuy rằng họ cũng sợ Chu Bái Bì, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn con cháu mình bị ức hiếp.
Chủ yếu nhất là, cháu rể này trông qua có vẻ rất hoành tráng, cho nên chắc họ không cần lo lắng đâu.
“Ai da, cậu là người tỉnh khác cậu hiểu gì chứ. Cậu biết Chu Bái Bì đó làm gì không? Tôi nói việc giải quyết ôn hòa ấy không phải vì muốn tốt cho mọi người sao?” Bác gái nói với vẻ không vui, từ lúc nhìn thấy Mặc Lộ Túc bà ta đã không vui rồi, con gái rượu của mình chỉ kém Tân Nhạc một tuổi, mà nhìn đối tượng con nhà người ta tìm được kìa, trong khi nhìn lại con gái mình, phiền lòng chết đi được.
“Lộ Túc có thể nói như vậy, em tin rằng nó cũng đã nghĩ đến điều này rồi, chị không cần lo đâu.” Ba Tân Nhạc cuối cùng cũng mở lời.
“Nó là con rể cậu, tất nhiên cậu phải nói đỡ cho nó rồi.” Bác gái nổi giận, “Cậu nhìn gia đình cậu đi, Tân Nhạc với Tân Dương nhà cậu đi học ở nơi khác, hai cô cậu cũng đi theo chúng nó rồi. Còn chúng tôi vẫn phải sống ở đây, cả cô cậu của chúng nó nữa, hai người không nghĩ tới à.” Bà ta đứng bật dậy, nổi nóng với em trai mình, cứ như có thể xông vào đánh nhau bất cứ lúc nào vậy.
Mặt mũi Tân Nhạc nóng đến mức đau đớn, vô cùng khó chịu.
Cô không ngờ rằng lần đầu tiên Mặc Lộ Túc đến nhà mình mà phải đối diện với tình cảnh mất mặt này.
“Bác, bác nói gì vậy. Tân Dương xảy ra chuyện, gia đình cháu muốn lắm sao? Bác nói như thể gia đình cháu cố ý hại bác vậy. Cô cậu cháu đã nói gì chưa?” Tân Nhạc nghiến răng nói, cô chỉ hận ban nãy thà đừng dẫn Mặc Lộ Túc vào. Người nhà anh ấy toàn là thành phần trí thức học vấn cao, chắc chắn không hề tồn tại cảnh khắc khẩu giữa các trưởng bối trong nhà như vậy.
Cho nên, Tân Nhạc càng cảm thấy không thể chịu nổi.
“Bác có nói gì là nhà cháu hại bác chưa? Bác đến đây chẳng phải vì quan tâm Tân Dương à? Cháu xem lại cách cháu nói chuyện với bác đi, bác là bác cháu đấy.” Bà bác gái của Tân Dương lớn tiếng quát mắng.
“Được rồi chị ơi, con bé có ý đấy đâu.” Cô của Tân Nhạc vội vàng khuyên ngăn.
Tân Nhạc đứng dậy, nén nước mắt, kéo Mặc Lộ Túc rời đi.
Ba Tân Nhạc cứ ngồi đó mà cúi đầu mãi, dù sao đây cũng chị ruột của ông.
“Đúng vậy đấy, chị à, Dương Dương xảy ra chyện, chúng ta nên thấy đau lòng chứ không thể cãi cọ vì chuyện này được.” Cậu cũng Tân Nhạc cũng nói theo.
Ông ngoại của Tân Nhạc là một giáo sư đại học, cho nên cả gia đình toàn người có văn hóa, nhưng phía nội của Tân Nhạc thì không được như vậy, chỉ có mỗi bố cô là sinh viên đại học, cho nên tuy rằng bác gái của cô không phải người xấu, nhưng đối đãi với gia đình Tân Nhạc cũng không phải tốt đẹp gì.
“Chị à, em nói câu này, chị đừng thấy khó nghe. Dương Dương xảy ra chuyện này cũng do người ta gây sự, nhà chúng em tránh không được, ai rảnh rỗi đâu mà dây dưa với phường côn đồ lưu manh ấy. Chị làm vậy tổn thương chúng em lắm. Nếu như hôm nay Liễu Đường bị đánh, chị cũng nói được câu giải quyết ôn hòa sao?” Mẹ Tân Nhạc nói với vẻ không vừa lòng.
“Cái gì mà nếu Liễu Đường bị đánh, có người làm mợ nào như cô không hả?” Bác gái của Tân Nhạc lớn tiếng cự nự.
“Nhạc Nhạc, con đưa Lộ Túc về phòng đi.” Ba Tân Nhạc cũng cảm thấy rất xấu hổ, phất tay. Trước kia mình còn không vừa ý với người ta, bây giờ thì nhìn xem, gia đình họ loạn tới cỡ nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...