Đừng lo, có anh ở đây rồi.
Một câu nói không nhiều không ít vừa vặn bảy chữ, nhưng đối với Tân Nhạc mà nói đã là những ngôn từ đẹp nhất.
Trời có sập, vẫn có người nói với cô, đừng lo, có anh ở đây.
Tân Nhạc gật đầu, vành mắt hơi đỏ lên, nhìn anh che ngực đi qua bắt xe, sau đó rời đi, thương thế của anh còn nghiêm trọng hơn so với bị gãy ba cái xương sườn, nhưng anh vẫn vì cô mà bôn ba.
Người đàn ông này, có lẽ cũng yêu cô đôi chút chăng?
Mặc Lộ Túc đến bệnh viện, đầu tiên là hỏi y tá trực ban về phòng bệnh của học sinh kia, sau đó mới bước qua.
Trong phòng bệnh, cậu trai kia đang nằm trên giường, hai chân bắt chéo ăn chuối. Mẹ cậu ta hầu hạ cậu ta như hầu hạ đại gia.
“Con trai con cứ yên tâm, lần này ba con nhất định sẽ khiến thằng ranh Tân Dương kia phải cút ra ngoài.”
“Mẹ, phải đuổi nó đi, nếu không có nó, lần này trong danh sách được cử đi học tại Thanh Hoa đã có con rồi, đều là tại thằng ẻo lả đó hết.” Cậu trai mập mạp nghiến răng nghiến lợi nói.
“Sao hả, có danh sách cử đi học rồi à?” Mẹ cậu ta kích động hỏi.
“Con nghe lén thầy giáo nói chuyện với nó đấy, trường con chỉ có một suất đi Thanh Hoa thôi, lại đi cho nó, thằng ẻo lả kia có cái gì hay? Cho dù có cho, nó cũng không lấy được.”
“Đúng rồi, con yên tâm, lần này ba con nhất định sẽ đuổi nó ra khỏi trường.”
Hai mẹ con chua ngoa y như nhau ngồi bên trong nói xấu người khác.
Mặc Lộ Túc đứng ở cửa, nghe rõ hai chuyện: Một là cậu em vợ nhà anh rất lợi hại, được cử đi học ở Thanh Hoa, hai là, thằng nhóc đang nằm bên trong kia cũng học giỏi.
Cho nên, sự thực chứng minh, cùng là học sinh giỏi, nhân phẩm lại tốt xấu lẫn lộn.
Mặc Lộ Túc không nghe tiếp nữa mà đi tìm bác sĩ chủ trị.
Anh đứng bên ngoài gõ cửa, “Vào đi.” Bác sĩ nói, ngẩng đầu, vừa nhìn thấy người đàn ông bước vào liên khẽ hô lên một tiếng: “Viện trưởng Mặc, sao anh lại tới đây?”
Mặc Lộ Túc giật mình một chút, tìm kiếm trong đầu xong liền phát hiện mình không hề biết người này.
“Viện trưởng Mặc chắc không nhớ tôi đâu, tôi là sinh viên của Đại học Y thành phố A, năm trước có thực tập ở bệnh viện của anh, từng được xem anh thăm khám, tên tôi là Phương Cố.”
Mặc Lộ Túc khẽ gật đầu, tuy vẫn không có ấn tượng gì nhưng người quen thì dễ làm việc hơn.
“Bác sĩ Phương, học sinh bị gãy ba cái xương sườn kia...” Mặc Lộ Túc dò hỏi nói.
“Sao vậy, viện trưởng Mặc quen à?” Phương Cố tò mò hỏi.
“Người đánh cậu ta là em vợ tôi, đối phương nói là bị gãy ba cái xương sườn nên tôi đến xem sao.” Mặc Lộ Túc không hề giấu giếm nói, sau đó anh nhìn thấy sắc mặt của bác sĩ Phương trở nên đặc sắc vô cùng.
Mặc Lộ Túc chẳng vội chẳng gấp bước qua ngồi xuống vị trí đối diện với anh ta, không để cho người ta thấy anh có chút khó chịu nào.
“Phương Cố, khẩu hiệu của trường chúng ta là gì?”
Phương Cố dừng lại một chút, theo bản năng nói: “Hậu Đức Hoài Nhân, Bác Học Đốc Hành.”
“Đức, Nhân.” Mặc Lộ Túc nói, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bàn, “Cậu ở khóa mấy?”
“Mười, mười ba.” Không hiểu sao Phương Cố có chút căng thẳng.
“Vậy thì có chút xấu hổ rồi, vợ tôi là Tân Nhạc.”
“Tân Nhạc?” Phương Cố kinh ngạc kêu lên, không kìm được thầm mắng một tiếng, đó là bạn cùng lớp mà, hôm nay còn giúp người ta hại em trai cô ấy.
“Viện trưởng Mặc, chuyện này tôi thực sự không còn cách nào khác, người kia có thế lực ở chỗ chúng tôi lắm, tôi cũng bó tay. Chuyện này Tân Nhạc đã biết chưa?” Nếu biết rồi thì còn đâu thể diện của bạn học nữa, dù sao đám bạn đại học đều chung một nghành cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...