Triệu Uyển Uyển nhanh chóng mang rượu tới, đưa một ly rượu cho Sư Hạ Dương.
Sư Hạ Dương đưa cô sang bàn bên cạnh, Triệu Uyển Uyển đi vài bước, bỗng kéo lấy góc áo anh, khẽ nói: “Thật ra anh không cần uống hộ tôi đâu, tôi vẫn có thể...”
“Con gái đừng uống rượu.” Sư Hạ Dương nói một câu rồi đi thẳng.
Triệu Uyển Uyển: “...”
Triệu Uyển Uyển thở dài, nhưng tiếc là anh không thể chặn rượu giúp tôi cả đời được.
Tới bàn của thủ trưởng thì mọi người đều nghiêm túc hơn nhiều, Triệu Uyển Uyển cũng không nhịn được phải nín thở.
Kiều Nhã Nguyễn cách đó không xa quay lại nhìn, “Sao cứ có cảm giác Sư Hạ Dương đưa vợ đi ra mắt trưởng bối thế nhỉ.”
Phong Phong nhướng mày, “Em nghĩ nhiều quá rồi, hai người họ không có cửa đâu.”
Kiều Nhã Nguyễn thở dài, cô cũng biết tính tình hai người này. Họ có quá nhiều gánh nặng, không ai chịu bỏ nó xuống thì sao mà ở bên nhau được.
Bên bàn thủ trưởng không biết Sư Hạ Dương nói gì, Triệu Uyển Uyển vẫn chỉ dịu dàng đứng đó, chốc chốc lại nở nụ cười.
Phong Phong khẽ đập lên đầu Kiều Nhã Nguyễn, “Kết hôn với anh em thở dài cái gì?”
“Anh đánh em, có tin giờ em không kết hôn với anh nữa không?” Kiều Nhã Nguyễn trừng anh.
Phong Phong ôm lấy eo cô tới bàn tiếp theo: “Tiếc quá, tên của em đã xuất hiện trong hộ khẩu của anh mát rồi. Vợ à, em có biết trên đời này chuyện kỳ diệu nhất là gì không?”
Kiều Nhã Nguyễn ngẩng lên nhìn anh.
“Chính là tên của em xuất hiện trong hộ khẩu của anh, trong dòng quan hệ, viết chữ vợ chủ hộ đấy.” Phong Phong khẽ thì thầm vào tai cô.
Kiều Nhã Nguyễn cảm thấy ngọt ngào ngây ngát, nhưng vẫn trợn mắt nhìn anh, “Đây là câu tỏ tình không lãng mạn nhất mà em từng nghe đấy.”
Nhưng lại là lời tỏ tình chân thành nhất mà cô từng nghe.
Tình yêu tuyệt vời nhất chính là tên em xuất hiện trong hộ khẩu của anh, trong dòng quan hệ, viết chữ vợ chủ hộ.
Không có gì có thể khiến người ta yên tâm hơn tình yêu này nữa.
Mà tình yêu đi đến tận cùng cũng chỉ cần anh là người khiến em thấy yên tâm nhất. Em có thể khóc có thể cười có thể làm loạn trước mặt anh.
Ba mẹ cho cô mái ấm gia đình, hàm nghĩa của gia đình chính là bến cảng dịu dàng.
Mà gia đình là nơi tập hợp tên tất cả mọi người trong hộ khẩu.
Cho nên, Phong Phong đã cho cô một lời thề gia đình.
Và cô hiểu được điều đó.
Mọi người xung quanh vẫn đang chúc rượu.
“Lữ đoàn trưởng Miêu, tôi xin phép uống thay cô ấy ly rượu này, con gái uống rượu không tốt.” Sư Hạ Dương nhàn nhạt nói, nhưng ý từ chối rất rõ ràng.
“Sao thế, từ bao giờ mà phù dâu không uống rượu thế này.”
Thủy An Lạc nghe thấy liền nheo mắt lại, vì rõ ràng người này đang trút giận ở đây, vì thành tựu của Sở Ninh Dực càng cao, ông ta càng ghét ba cô, cho nên lúc được xếp cùng bàn với ba cô mới giận như vậy, tuy ông ta có chức ngang ba cô, quân hàm lại không bằng ba cô, thế nên ông ta mới trút giận lên người khác.
Thủy An Lạc muốn đứng dậy nhưng lại bị Sở Ninh Dực cản lại, “Ngồi xuống.”
“Ông ta ức hiếp người khác quá rồi đấy.” Thủy An Lạc khẽ nói.
Bầu không khí bên kia có vẻ nặng nề, sắc mặt Triệu Uyển Uyển hơi tái đi. Cô không thể đắc tội với ai ở đây được, hơn nữa nhìn quân hàm, ít nhất cũng cao hơn Sư Hạ Dương một bậc.
“Thủ trưởng Miêu, tôi mời ngài.” Triệu Uyển Uyển cầm ly rượu, khẽ nói.
Sư Hạ Dương cau mày nhìn cô, ánh mắt có chút phức tạp, sự phức tạp mà Triệu Uyển Uyển không hiểu được.
Triệu Uyển Uyển mỉm cười với anh ta rồi cạn sạch chén rượu.
“Không phải là uống được đấy sao?” Thủ trưởng phụt cười.
Triệu Uyển Uyển nghe xong câu này lại có cảm giác như người ta tát thẳng vào mặt mình, đau đến tê dại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...