Cô dâu chú rể chín rưỡi mới tới khách sạn, bàn chính có ba mẹ Kiều Nhã Nguyễn, vợ chồng Thủy An Lạc, vợ chồng Cố Tiểu An, vợ chồng Tân Nhạc, vợ chồng Mân Hinh, hầu hết đều là bạn học và người nhà của Kiều Nhã Nguyễn.
Tân Nhạc chậc lưỡi nói Thủy An Lạc không có tiền đồ. Thủy An Lạc thản nhiên đáp lại, “Có chồng thì cần gì tiền đồ, bà muốn có tiền đồ thì bà đừng lấy chồng nữa.”
Tân Nhạc quyết định im lặng.
Mặc Lộ Túc hắng giọng, nắm lấy tay Tân Nhạc, “Chiều hôm qua bọn anh đã tái hôn rồi.”
Thủy An Lạc: “...”
“Không phải chứ, đàn anh à, sao anh lại phá sân khấu của em vậy chứ.” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt nói.
Mân Hinh cười: “Ai bảo em cứ bắt nạt vợ người ta.” Mân Hinh nói rồi lại nhìn về phía Tân Nhạc, “Vậy chắc hai người cũng sắp tổ chức hôn lễ rồi nhỉ?”
“Vẫn còn sớm, chờ sức khỏe của Tân Nhạc ổn định lại đã.” Mặc Lộ Túc vẫn dịu dàng nói.
Tân Nhạc vẫn im lặng cúi đầu. Mãi đến khi George lên sân khấu, phù dâu phù rể đứng bên dưới hết rồi, chỉ chờ cô dâu chú rể đến nữa thôi.
Thật ra chuyện đăng ký là vì mẹ cô không nhìn nổi hai người nữa nên đẩy thẳng cô với anh tới Cục Dân chính. Tuy cô vẫn chưa biết được ý của Mặc Lộ Túc, nhưng quả thật chuyện tái hôn cứ thế là xong rồi.
George đứng trên sân khấu, mọi người ở dưới bắt đầu vỗ tay. George trượt chân suýt thì ngã, mọi người giật mình kêu lên may mà anh đứng lại được, “Ha ha, mọi người kích động quá làm tôi cứ tưởng là tôi kết hôn luôn chứ.”
George nói xong, Phong Phong lại muốn đá anh một cái.
George cười đi tới giữa sân khấu, tay cầm mic, “Xin chào mọi người, hôm nay mọi người đến đây để làm gì vậy? Nhìn trang trọng thế này, lại nhìn vòm hoa hồng trắng ngoài kia thì không cần phải nói nữa nhỉ. Không sai, hôm nay chính là hôn lễ của Phong Ảnh đế vĩ đại của chúng ta.”
George nói xong bên dưới liền cười ầm lên vì sự hài hước của anh.
“Nhìn chú rể của chúng ta ngày hôm nay này, nửa người nửa ngợm, à không phải không phải, là ngời ngời khí chất, tài trí hơn người, văn võ song toàn mới đúng chứ...”
“George, sao hôm nay anh văn vẻ quá vậy, được rồi mau lên đi, chú rể có vẻ háo hức chờ cô dâu quá rồi kìa.” Bên dưới có người hét lên.
“Khụ khụ khụ...”
“Nào nào nào, giờ chúng ta nói về cô dâu nhé. Dù sao thì cũng chẳng ai lạ gì chú rể nữa rồi, khoảng thời gian vừa rồi tổ tiên tám đời còn bị truyền thông bới ra cơ mà. Còn cô dâu của chúng ta ấy mà, phải nói là đẹp vô cùng, nhưng người ta không phải là em gái Lâm*, người ta là nữ anh hùng giết giặc trên chiến trường đấy. Cho nên cô gái nào mà muốn cướp Ảnh đế khỏi tay cô ấy thì phải chú ý nhé, các cô không thể làm được đâu.” George bắt đầu múa võ mồm, khiến mọi người lại cười ầm lên.
* Em gái Lâm: Lâm Đại Ngọc - Nữ nhân vật chính trong tiểu thuyết “Hồng Lâu Mộng” của nhà văn Tào Tuyết Cần.
George thấy Phong Phong lạnh lùng quét mắt tới liền cười ha ha, bị cậu đì bao lâu nay rồi, hiếm lắm mới có cơ hội đì lại cậu cơ mà.
Nhưng cho dù có như vậy thì cũng phải chờ giờ lành.
“Giờ, tôi xin mời ba đẹp trai của cô dâu dẫn cô dâu vào, đừng hỏi tôi nói ai đẹp trai, vì kể cả là cô dâu hay là ba cô dâu thì cũng đều đẹp hết, ha ha...”
George nói xong cánh cửa khách sạn liền được bật mở. Đứng trước là người ba đẹp trai và cô dâu cũng đẹp không kém. Đi tiếp sau là đôi kim đồng ngọc nữ Tiểu Bảo Bối và Tiểu Miên Miên xách váy cho cô dâu. Còn cặp đôi đáng yêu chết người Tiểu Bất Điểm và Bánh Bao Rau thì một đứa cầm lẵng hoa, một đứa cầm hộp đựng nhẫn cưới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...