“Bao Đậu Bao Rau thì không thành vấn đề, mấu chốt là Tiểu Bất Điểm còn chưa đầy ba tuổi, thật sự muốn cho đi à?” An Phong Dương nói, mở cửa bước lên xe, “Tôi đã nói chuyện với Hiệu trưởng rồi, tập đoàn Sở Thị dự định sẽ tài trợ một khu nhà thể chất cho bọn trẻ, hiệu trưởng giờ chỉ ước gì cậu nhanh nhanh mang đám nhóc đến đó thôi.”
Sở Ninh Dực vươn tay day day trán, “Tháng sáu Kiều Nhã Nguyễn sẽ di quân.”
An Phong Dương khựng lại một chút, cuối cùng khởi động xe, “Cô nhóc nay may còn có con trai cậu chăm sóc, nếu không thực sự sẽ thành một cô bé chẳng ai dám lấy đâu.”
“Hắt xì...” Tiểu Bất Điểm đang chơi trò gia đình với Bánh Bao Đậu ở Thấm Tâm Viên không nhịn được hắt xì một cái. Ai mắng bé thế?
“Ai bảo buổi tối cứ đá chăn, đáng đời.” Bánh Bao Rau cười khẩy một tiếng.
Tiểu Bất Điểm vươn tay xoa xoa cái mũi nhỏ của mình, lại khịt khịt mũi, sau đó không hề thục nữ chút nào kéo kéo quần, “Ai đá chăn, rõ ràng là cậu cướp chăn của tôi.”
Bánh Bao Rau: “...”
Thật là muốn đạp cho con bé này một phát. Rõ ràng là nửa đêm đá chăn, lần nào cậu cũng phải đắp lại cho, có lúc còn cướp chăn của cậu, hại cậu bị lạnh cóng đến tỉnh cả ngủ nữa đấy nhé.
“Tiểu Bất Điểm, hay là em qua ngủ với chị đi.” Bánh Bao Đậu có lòng tốt đề nghị, nhưng trong giọng nói lại mang theo cảm giác xấu xa.
“Em...”
“Em cái gì mà em, muốn hại Bánh Bao Đậu bị cảm à? Sức khỏe em ấy không tốt như cậu đâu.” Bánh Bao Rau hung tợn ngắt lời Tiểu Bất Điểm.
Nói xong nhóc lại quay đầu liếc em gái một cái, giống như đang cảnh cáo điều gì đó~
Tiểu Bất Điểm quay lại, quăng một ánh mắt sắc như dao qua. Bé vừa định từ chối cơ mà.
Bánh Bao Rau hừ một tiếng, tiếp tục ôm di động chơi sudoku. Đây là trò chơi ba thiết kế cho nhóc, tổng cộng có một trăm bàn, giờ nhóc mới qua đến cửa thứ năm mươi hai, còn rất nhiều bàn nữa phải qua.
Tiểu Bất Điểm đứng dậy, bước tới bên cạnh Bánh Bao Rau, vươn tay đoạt lấy di động của cậu nhóc, “Tôi muốn đấu một chọi một với cậu.”
Bánh Bao Rau liếc xéo cô bé một cái, thản nhiên nói: “Muốn đè chết tôi hả? Cậu làm được rồi mà.”
Tiểu Bất Điểm: “...”
“Ai da mẹ ơi...” Bánh Bao Đậu cười lăn lộn trên mặt đất. Anh đang nói Tiểu Bất Điểm quá béo à? Câu “Cậu làm được rồi mà” kia quả thực là một cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà mà.
Tiểu Bất Điểm nổi giận, nhào qua đè Bánh Bao Rau lên ghế, cưỡi trên người cậu nhóc vươn nắm tay bé xíu đấm cậu, “Cậu mới béo, cậu mới béo, cả nhà cậu đều béo.”
Bánh Bao Rau nhíu mày, đứa con gái bạo lực này.
“Ai da tiểu tổ tông của tôi ơi.” Thím Vu chạy từ trong phòng ra, vội vàng bế Tiểu Bất Điểm xuống, “Không được đánh như vậy, bị thương thì làm sao?”
“Bà Vu ơi, cậu ấy nói cháu béo.” Tiểu Bất Điểm không phục mách
Bà Vu cười khanh khách ôm Tiểu Bất Điểm ngồi xuống, “Không béo, không béo, Tiểu Bất Điểm của chúng ta đâu có béo.”
“Hứ, không béo nhé.” Tiểu Bất Điểm nhận được sự tán thành liền kiêu ngạo nhìn Bánh Bao Rau đang chậm rì rì bò dậy.
Bánh Bao Rau xoa bả vai mình, chỉ muốn nói, con nhóc này béo thật đấy, đè chết nhóc rồi.
“Bà Vu, bà đã bảo trẻ con ngoan không được nói dối, người lớn cũng thế.” Bánh Bao Rau thản nhiên nói, chậm rãi chỉnh lại quần áo của mình.
Thím Vu: “...”
Bà nói dối lúc nào, Tiểu Bất Điểm thật sự đâu có béo.
“Anh, anh Hai nói, ở trường học, con trai mà thích ai thì sẽ bắt nạt người đó. Anh thích Tiểu Bất Điểm hả.” Bánh Bao Đậu đột nhiên đứng dậy nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...