Tin tức Sở Ninh Dực tham gia phỏng vấn vừa truyền đi đã khiến người ta sững sờ kinh ngạc.
Cần phải biết rằng, Sở Ninh Dực tung hoành trong giới kinh doanh suốt mười năm qua nhưng chưa từng công khai tham gia bất kỳ chương trình phỏng vấn nào.
Nhưng điều này cũng không tránh khỏi bị người ta phỏng đoán, có khi nào vì tập đoàn Sở Thị xảy ra vấn đề nên tổng giám đốc mới phải xuất hiện để tuyên bố rằng công ty không có vấn đề gì.
Tiết mục phỏng vấn được trực tiếp vào buổi chiều nhưng chỉ trong một buổi sáng, tin tức về nó đã đạt được sự quan tâm theo dõi chưa từng có trước đó.
Khi Thủy An Lạc xem được đã là buổi trưa, tin tức ngập trời ngập đất. Thủy An Lạc bấy giờ mới hiểu ra, anh khiêm tốn lên trang đầu các báo, là vì không muốn chiếm giữ cả tờ báo một cách huênh hoang.
Mà bây giờ là ví dụ rõ nhất.
Một người đàn ông hễ mở miệng là thu hút được sự chú ý của cả thành phố A. Cô đã gả cho người đàn ông này đó.
“Hi, mẹ, mẹ lại ngủ cả buổi sáng rồi.” Tiểu Bảo Bối đang ở dưới nhà chơi cùng em trai và em gái vẫn không quên ngoái đầu lại chọc mẹ một câu.
Thủy An Lạc hơi nhướng mày, không để ý tới câu trêu chọc của con trai, đỡ được con gái yêu đang nhào tới, ngón tay cô khẽ chấm lên trán con bé, để con bé qua một bên tự chơi.
Bánh Bao Đậu bĩu môi lầm bầm gì đó rồi đi mất, nhưng trước khi đi vẫn phải liếc mẹ một cái thật ai oán.
Thủy An Lạc dở khóc dở cười đến phòng ăn ăn cơm. Giữa chừng, Bánh Bao Đậu cầm điện thoại của cô tới, Thủy An Lạc nhìn dãy số trên màn hình, ngưng lại một lúc mới nhận cuộc gọi.
“Alo...”
“Thủy An Lạc, cô mãi mãi chỉ biết trốn ở phía sau làm con rùa rụt cổ thôi chứ gì?” Ở đầu dây bên kia là giọng nói châm chích của Lưu Tiểu Băng.
Thủy An Lạc nhìn lại số điện thoại hiển thị trên màn hình, là số của chú Lưu, không sai được, dù sao thì chiếc điện thoại thần kỳ của cô trước nay chưa từng nhận cuộc gọi của số máy lạ.
“Lưu Tiểu Băng, tôi cứ tò mò mãi, ai cho cô cái quyền phê phán chuyện tôi làm thế?” Thủy An Lạc lạnh lùng nói.
“Sao thế, bây giờ Sở Thị xảy ra vấn đề rồi, cần tổng giám đốc lộ diện tham gia phỏng vấn rồi mà cô vẫn trốn sau lưng anh ấy mãi thế à?” Lưu Tiểu Băng tiếp tục mỉa mai.
Thủy An Lạc nhìn món ăn bày trên bàn. Thím Vu đặt nốt món cuối cùng lên đó, “Ăn nhiều vào, gần đây có phải bệnh viện nhiều việc lắm không, sao thiếu phu nhân gầy đi nhiều vậy, tôi làm toàn món thiếu phu nhân thích ăn đấy.”
“Cháu không sao đâu, thím Vu cứ đi nghỉ trước đi.” Thủy An Lạc hơi nheo mắt lại, nhìn thím Vu rời đi.
“Cho nên, cô cũng chỉ sống được cuộc sống mợ trẻ đó thôi hả?”
Thủy An Lạc thở hắt ra, bỏ đôi đũa trong tay xuống, “Lưu Tiểu Băng, tôi vẫn không thể hiểu được, tôi sống như thế nào thì liên quan gì tới cô? Cô đứng trên lập trường gì để phán xét cuộc sống của tôi? Lẽ nào vì bố cô làm Tổng giám đốc ở Công ty Kỹ thuật Viễn Tường từng ấy năm à? Nhưng trên tổng giám đốc vẫn còn sự tồn tại của chủ tịch đấy.”
“Cho nên loại người ăn hại như cô chỉ có thể ngồi mát ăn bát vàng thôi.” Giọng của Lưu Tiểu Băng bỗng chốc sắc nhọn hơn.
Thủy An Lạc bật cười thành tiếng, “Đố kỵ đúng là thứ đáng sợ, Lưu Tiểu Băng, thứ không thuộc về cô thì từ đầu đến cuối vẫn không thuộc về cô đâu, cô hà tất phải làm chuyện khiến người ta ghét mình như thế?”
“Cô thực sự nghĩ rằng nếu không có thân phận của cô thì Sở Ninh Dực sẽ cưới cô sao?” Lưu Tiểu Băng nói tiếp.
Thủy An Lạc cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm. Cô đột nhiên cảm thấy, vì dạng phụ nữ thế này mà để mình bị đói thì thật có lỗi với bản thân, cho nên cô vẫn cứ ăn cơm cho ngon lành.
“Lưu Tiểu Băng, tôi khuyên qua nên đi khám tâm lý đi, thế nhé.” Thủy An Lạc nói xong, ngắt cuộc gọi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...