Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Tân Nhạc hoàn thành một đợt điều trị cuối cùng, cô ngủ rất lâu rồi mới tỉnh lại.

Lúc cô mở mắt thì không thấy Mặc Lộ Túc ở bên cạnh liền bĩu môi, lại đâu rồi không biết, sao cái người này bị thương rồi mà vẫn không chịu ở yên thế chứ?

Tân Nhạc ngồi dậy, đúng lúc thấy hộ lý đặc biệt bước vào.

“Mặc Lộ Túc đầu rồi?” Tân Nhạc nhịn không được liền hỏi.

“Viện trưởng Mặc ra ngoài từ trưa rồi, đến giờ vẫn chưa quay lại.” Hộ lý nói rồi đỡ Tân Nhạc ngồi dậy: “Cô Mặc cần gì, tôi lấy cho

CÔ.”

Cô Mặc?

Tân Nhạc hơi xấu hổ, lúc trước vẫn còn là bác sĩ Tân cơ mà, sao bây giờ lại thành cô Mặc rối?


“Gọi tên của tôi là được rồi.” Cô xấu hổ nói.

“Cái này khó mà làm được, trước đó tôi còn thấy Viện trưởng Mặc hỏi thời gian làm việc của Cục Dân chính đấy, xem ra có vẻ Viện trưởng Mặc muốn nhanh chóng kết hôn với cô rồi.” Cô hộ lý cười ha hả nói: “Cô Mặc muốn ăn gì không?”

Trong lòng Tân Nhạc dâng lên cảm giác ấm áp, thế nhưng vẫn nhịn không được phải nói một câu: “Vậy cũng đâu chắc chắn sẽ kết hôn với tôi chứ.”

“Cô Mặc nói như vậy thì sẽ khiến cho Viện trưởng Mặc đau lòng đấy, mấy ngày nay tôi ở bệnh viện có nghe nói Viện trưởng Mặc vì cô mà đắc tội với trưởng khoa Sản với nhiều bác sĩ và y tá lắm đấy.”

“Khoa Sản?” Tân Nhạc nhíu mày.

“Đúng vậy, nghe nói mấy người trước đây gây khó dễ cho cổ Mặc đều bị đuổi việc hết rồi.”

Tân Nhạc khựng lại, hóa ra hiện giờ người trong viện thấy cô liền tránh như tránh tà không phải là do lỗi của cô?

Nhưng mà Mặc Lộ Túc thực sự vì cô mà làm như vậy sao?

Tân Nhạc cúi đầu, khóe mắt giấu không được ý cười.

Nhưng mà vì sao anh lại không nói gì chứ?

“Anh ấy làm vậy là để chỉnh đốn tác phong làm việc thôi!” Tân Nhạc thấp giọng nói, vậy nên cô cũng đừng ôm quá nhiều hy vọng làm gì. “Cốc cốc cốc...”

Có người gõ cửa phòng bệnh, Tân Nhạc ngẩng đầu nhìn lên liền thấy bác sĩ Lưu đang đứng ở cửa.

“Bác sĩ Lưu?” Tân Nhạc kêu lên: “Mặc Lộ Túc không có ở đây.”


Bác sĩ Lưu khẽ gật đầu, hai tay nhét trong túi bước đến: “Vừa mới đi ngang qua đây cho nên không cẩn thận nghe được mấy lời hai người nói.” Cho nên ông cảm thấy mình cần phải vì Viện trưởng nhà mình làm sáng tỏ vấn đề chỉnh đốn tác phong làm việc này.

Hộ lý thấy bác sĩ đã tới liền đi làm cơm cho Tân Nhạc.

Bác sĩ Lưu ngồi xuống giường bệnh của Mặc Lộ Túc, nhìn Tân Nhạc cũng đang ngồi ở mép giường đối diện: “Bác sĩ Tân, chúng ta quen nhau cũng không phải mới ngày một ngày hai nhỉ.”

Tân Nhạc gật đầu. Lúc cô mới vào bệnh viện Mặc Thị thì gần như đều như làm việc chung phòng với bác sĩ Lưu.

“Cô không tin tưởng Viện trưởng Mặc đến thế sao?” Bác sĩ Lưu tò mò hỏi.

“Dạ?” Tân Nhạc khó hiểu: “Tôi đâu có không tin tưởng anh ấy đâu?”

“Xong rồi, xong rồi.” Bác sĩ Lưu vừa nói vừa xua xua tay mình: “Kinh khủng nhất chính là rõ ràng không tin tưởng đối phương nhưng lại cảm thấy như là mình đang tin tưởng.”

“Tôi thật sự không có mà.” Tân Nhạc nhíu mày phản bác. Cô rất tin tưởng Mặc Lộ Túc.

“Vậy sao cô lại không tin cậu ấy vì cô mà đi chỉnh đốn tác phong làm việc?” Bác sĩ Lưu nói thẳng vào vấn đề.


“Anh ấy sẽ không lấy việc công làm việc riêng đâu!” Tân Nhạc nói một cách đương nhiên.

Bác sĩ Lưu: “...”

Nói rất hay, rất có đạo lý, đột nhiên ông cảm thấy Viện trưởng nhà mình thật đáng thương, sao lại thích phải một cô vợ như cây gỗ thế này.

“Thế nếu như cậu ấy thật sự lấy việc công làm việc riêng thì sao?” Bác sĩ Lưu nói.

“Anh ấy không phải như vậy.” Tân Nhạc vẫn nhíu mày.

“Cái gì không phải?” Mặc Lộ Túc ngồi lên xe lăn đi vào, vừa vặn nghe được những lời phản bác của Tân Nhạc.

Bác sĩ Lưu đứng dậy rồi quay đầu, vẫy vẫy tay để ý tá rời đi, sau đó ông mới đi tới trước mặt Mặc Lộ Túc, nói: “Viện trưởng Mặc đại công vô tư, ngải tự giải quyết cho tốt đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui