Ban nãy mình nhìn anh ấy bằng bộ dạng như con quỷ thế này hả?
Con mẹ nó, thật đúng là quá... mất mặt!
Trong lúc Tân Nhạc chỉ muốn đập đầu vào đâu đó chết quách đi thì Mặc Lộ Túc đã cầm khăn bông quay trở lại. Lần này anh ngồi thẳng xuống bên giường của Tân Nhạc, cẩm khăn mặt ấm lau mặt cho cô.
“Anh thử rồi nhưng bị chậu nước qua đây có vẻ hơi khó.” Trong lời nói của Mặc Lộ Túc có vẻ bất đắc dĩ.
Khuôn mặt của Tân Nhạc được bao bởi khăn ẩm nên cũng ấm áp hẳn lên.
Tân Nhạc hơi ngẩng lên. Cô nắm lấy cổ tay anh, dường như đang an ủi sự bất lực của anh.
“Hay là để anh gọi y tá giúp em nhé?” Mặc Lộ Túc nghĩ một hồi, sau cùng vẫn mở lời đề nghị.
Tân Nhạc lắc đầu, “Như thế này là được rồi.” Ít nhất là anh ấy có lòng.
Mặc Lộ Túc lau gò má cho cô, đặt khăn bông lên bàn, lại cất tiếng gọi lần nữa, “Tân Nhạc.”
Cơ thể Tân Nhạc khẽ run lên. Lần này cô chỉ muốn mau chóng nằm xuống ngủ, không muốn nghe anh nói gì hết.
“Nếu khó chịu quá thì cứ gọi anh.” Mặc Lộ Túc mở lời, bàn tay bất giác lại vuốt lên gò má cố, “Trong lòng thấy khó chịu cũng có thể mắng anh.”
Tân Nhạc ngẩng phắt lên. Cô nhìn Mặc Lộ Túc bằng ánh mắt không thể nào tin nổi.
“Tân Nhạc, anh là chồng em.” Mặc Lộ Túc nói xong, bỏ tay ra, chậm rãi đứng dậy lết thân ra cửa tắt đèn.
Tân Nhạc: “...”
Thế là, anh ấy giận hả?
Nhưng tại sao thế?
Tân Nhạc lặng lẽ thêm hai chữ “chồng cũ” trong lòng, nương nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ mà nhìn anh bước từng bước quay lại, khi đi đến bên cạnh giường, thậm chí anh còn thở ra một hơi dài.
“Anh không sao chứ?” Tân Nhạc vội vàng nói.
Mặc Lộ Túc lắc đầu, nằm xuống giường, sau đó ngửa mặt nhìn trần nhà.
Mặc Lộ Túc không nói gì, tất nhiên Tân Nhạc cũng không biết nói gì.
Tân Nhạc rõ ràng cảm thấy Mặc Lộ Túc đang giận, nhưng không hiểu sao anh lại giận.
Mặc Lộ Tức quả thực đã tức giận, nhưng người anh giận không phải là cổ, mà là chính mình.
Hai người ôm những tâm tư riêng mà nằm xuống giường. Tân Nhạc cảm thấy tủi thân, nhưng Mặc Lộ Túc không nói gì, cô cũng không biết nên mở lời ra sao cả.
“Tân Nhạc, em đã thật sự cân nhắc kỹ chuyện quay về bên anh rồi chứ?” Mặc Lộ Túc đột nhiên hỏi.
Giọng anh bất ngờ cất lên trong màn đêm, nghe vô cùng rõ ràng.
Tân Nhạc sững sờ, không khỏi ngước mắt nhìn về phía Mặc Lộ Túc, “Anh hối hận à?”
Tân Nhạc dè dặt hỏi, bây giờ họ chẳng khác gì hai con nhím trong ngày đông, muốn sưởi ấm lẫn nhau nhưng lại sợ khi những chiếc gai của mình đâm tới, đối phương sẽ hối hận.
Dưới ánh trăng, Tân Nhạc thấy rõ anh đã lắc đầu, lúc bấy giờ cô mới yên tâm, chậm rãi tựa vào gối đầu, nghiêng người nhìn người đàn ông cách mình khoảng một cánh tay.
“Em cũng không hối hận.” Tân Nhạc nói, mắt nhắm lại, nhưng khóe miệng lại hiện ra một đường cong ấm áp.
Mặc Lộ Tác nghiêng đầu nhìn qua, khi nghe thấy ba chữ không hối hận từ phía cô, anh có cảm giác như hoa nở vào ngày xuân.
Mặc Lộ Túc không thể không thừa nhận rằng một khắc trước đó anh vẫn còn thấy căng thẳng.
Mặc Lộ Túc vươn tay ra, vượt qua khoảng cách ở giữa hai người mà áp bàn tay ấm nóng của mình lên má cô. Tân Nhạc ôm lấy cánh tay anh, bất giác cọ cọ vài cái, chìm vào giấc ngủ.
Mặc Lộ Túc nhìn dáng vẻ của cổ qua ánh trăng sáng, trên cổ tay vấn vít hơi thở ấm áp của cô.
Cô không phải người quá đẹp, không sắc bén như Kiều Nhã Nguyễn, cũng không đẹp đến kinh ngạc như Thủy An Lạc, chỉ có một khuôn mặt hài hòa vừa phải, nhưng đã tiến vào trái tim anh, không thể xua đi được.
“Tân Nhạc, anh...” Mặc Lộ Túc thì thầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...