Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Bác sĩ Lưu bật cười thành tiếng: “Đây cũng không phải là rảnh rỗi gì, khi đó bác sĩ Tân mới là một cô bé sinh viên vừa tốt nghiệp đại học. Ở cái chỗ như bệnh viện này nào có ai mới tới mà không bị làm khó dễ chứ. Bác sĩ Tân bị nói khó nghe hơn một chút mà thôi.”
“Nói cái gì?” Sắc mặt của Mặc Lộ Túc đã không thể dùng từ “khó coi” để hình dung được nữa.
Bác sĩ Lưu hơi sững ra, đột nhiên ông ý thức được hình như mình vừa mới buồn một câu chuyện không hay ho cho lắm.
“Nói...” Mặc Lộ Túc thấy bác sĩ Lưu im lặng liền nhíu mày giục.
Chỉ có một chữ nhưng bác sĩ Lưu vẫn cảm nhận được sự tức giận trong đó, xem ra lần này Viện trưởng thực sự đã đặt Tân Nhạc trong lòng mình rồi.
“Nói đơn giản thì đây chỉ là một ít quy tắc ngầm bắt nạt người mới trong bệnh viện thôi.” Bác sĩ Lưu khẽ cười rồi nói: “Nhưng mà bác sĩ Tân nhịn rất giỏi.”
Mặc Lộ Túc không lên tiếng, yên lặng ghi một nợ cho đám người ở khoa Sản, chờ anh khỏi rồi sẽ tính số những chuyện này sau.
Tất nhiên anh biết Tân Nhạc rất biết nhẫn nhịn, cũng là vì cô giỏi chịu đựng như vậy nên mới có thể khiến cho người ta dễ dàng quên mất cô.
Trong khoảng thời gian Tân Nhạc không có ở đây, Mặc Lộ Túc đã âm thầm biết rất nhiều chuyện mà trước đây anh không hề biết. Thậm chí anh còn chẳng hề hay biết trong bệnh viện của anh lại có nhiều quy tắc ngầm như vậy.
Nhiều chuyện anh mặc kệ, đây là chuyện mà chỗ nào cũng có, thế nhưng cái chuyện bắt nạt người mới thế này anh không thể không quản. Còn về những tin đồn liên quan tới Tân Nhạc, Mặc Lộ Túc cảm thấy anh sẽ đặc biệt xử lý chuyện này.
Sau hai giờ trị liệu, Tân Nhạc được bác sĩ Triệu đỡ đi ra.
Chân cô mềm nhũn, bước chân hơi loạng choạng, có mấy lần Tân Nhạc cảm thấy cô sẽ chết luôn trên bàn điều trị.
“Cô vẫn ổn chứ?” Bác sĩ Triệu lo lắng lên tiếng.
Hai tại Tân Nhạc ong ong lên, nghe không rõ ràng, đầu óc của cô xây xẩm thế rồi đột nhiên hai chân của cô mềm nhũn, quỳ sụp luôn xuống đất.
“Bác sĩ Tân!!!” Bác sĩ Triệu khẽ hổ lên một tiếng, rồi quay đầu nhìn bác sĩ Cừu: “Liệu có phải dùng lượng thuốc quá lớn rồi không?”
Tân Nhạc quỳ trên mặt đất một lát rồi mới chậm rãi lắc đầu: “Tôi không sao, tôi nghỉ ngơi một lát là được rồi, mọi người đừng nói cho Mặc Lộ Túc biết.”
Bác sĩ Triệu đỡ cô đi đến phòng bệnh bên cạnh, sau đó nhìn cô nằm xuống rồi tự tay lau mồ hôi trên trán của cô: “Nếu như cô không chịu nổi thì nhất định phải nói ra đấy.”
Tân Nhạc khẽ gật đầu, chân mày nhíu chặt lại, cổ còn phải chờ hai tiếng để xem kết quả xét nghiệm máu nữa.
Mặc Lộ Túc đứng ngoài cửa không bước vào. Tân Nhạc mơ mơ màng màng cảm nhận được có người đứng trước cửa, đáng tiếc ý thức của cô không rõ nên tầm mắt cũng mơ hồ, chỉ nghĩ rằng có bác sĩ đi ngang qua.
Mặc Lộ Túc nắm chặt tay mình, thật sự không bước vào.
Kết quả ngày điều trị đầu tiên của Tân Nhạc cũng không tệ lắm, chỉ là tác dụng phụ hơi lớn, lớn đến mức cả buổi chiều Tân Nhạc đều ở trong tình trạng đầu óc choáng váng và nôn khan, cô ôm bồn cầu nguyên cả buổi vẫn không buông.
Mặc Lộ Túc nhìn ảnh chụp mẫu máu và kết quả xét nghiệm những tâm trí vẫn bay về phía toilet, nghe tiếng có nôn mửa mà trái tim anh như bị người bóp chặt.
“Với liều lượng này có thể khống chế điều trị trong vòng sáu ngày, hơn nữa nó cũng sẽ không ảnh hưởng nghiêm trọng gì đến sức khỏe của bác sĩ Tân.” Bác sĩ Cừu nói.
Mặc Lộ Túc nắm chặt báo cáo trong tay, như thế này mà còn nói là không có gì nghiêm trọng sao?
Như vậy thì cái gì mới gọi là nghiêm trọng?
Một ánh mắt của Mặc Lộ Túc đã khiến bác sĩ Cừu tự động ngậm miệng, ông cảm thấy mấy cái này vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng mà.
Thế nhưng rõ ràng Mặc Lộ Túc lại không cho là như vậy.
“Giảm bớt lượng thuốc xuống.” Mặc Lộ Túc trầm giọng nói.
Bác sĩ Cừu nhíu mày, ông cảm thấy quyết định này không hề sáng suốt chút nào.
“Nhưng mà...”
“Không có nhưng nhị gì hết!” Giọng nói của Mặc Lộ Túc càng lạnh lùng, anh ngẩng lên nhìn thẳng vào bác sĩ Cừu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...