Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Tần Nhạc kiêu ngạo xoay người đi làm như cô muốn nhìn không bằng.
Mặc Lộ Túc khẽ lắc đầu, anh không quen bị người khác nhìn lúc đi vệ sinh.
Lúc mẹ Tân Nhạc tới bệnh viện thì thấy Tân Nhạc đã ăn sáng rồi.
Khi bà biết Tân Nhạc tự làm bữa sáng thì chân mày khẽ cau lại, có chút không yên lòng hỏi: “Lấy nguyên liệu ở đâu ra?”
“Trong bếp của bệnh viện ạ, an toàn tuyệt đối.” Tân Nhạc biết mẹ mình bị chuyên kia dọa sợ cho nên mới cố ý thêm một chữ an toàn vào là để mẹ cô có thể yên tâm.
Mặc Lộ Túc vẫn tựa vào giường, chăm chú xem phương án trị liệu của Tân Nhạc như trước.
Tân Nhạc lập tức nhân cơ hội nói: “Mẹ, mẹ nhìn xem chẳng phải bấy giờ con vẫn không có việc gì đó sao? Mặc Lộ Túc cũng qua giai đoạn nguy hiểm rồi, còn chưa đến bốn tháng nữa là Tân Dương sẽ thi đại học, mẹ còn không về chăm sóc nó chẳng lẽ cứ làm phiền cô mãi à, mẹ cũng biết cô là người thế nào rồi đấy! Cả ngày ba con với Tân Dương cứ phải nhìn sắc mặt của cô mà sống, như thế sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của Tân Dương lắm!”
Cô của Tân Nhạc không phải là người xấu, chỉ có điều hơi nói nhiều lại còn lười, nếu phải giúp thì nhất định sẽ giúp những khó tránh khỏi việc sẽ cảm thấy khó chịu và nhiều lời.
Mẹ của Tân Nhạc cũng hiểu cái tính trái khoáy này của cô em chồng mình cho nền Tân Nhạc cực kỳ biết chạm vào chỗ ngứa của bà.
“Thế nhưng mà hai đứa thế này...”
“Cô à, bên này còn có hộ sĩ chuyên chăm sóc bệnh nhân, chuyện thi vào đại học thực sự rất quan trọng.” Mặc Lộ Túc dối lòng nói, dù sao trong suy nghĩ của anh thì việc thi vào trường đại học cũng chẳng khác gì bài thi học kì cả.
Tân Nhạc lập tức mừng như nở hoa, cổ ôm lấy cánh tay của Mặc Lộ Túc, nói: “Mẹ thấy chưa, Mặc Lộ Túc đã nói thế rồi đó! Hơn nữa bệnh viện này là sản nghiệp của Mặc gia, hộ sĩ bên này có khi chăm sóc người bệnh còn chu đáo hơn mẹ nữa đấy!”
Mẹ Tấn vẫn có chút không yên lòng. Tân Nhạc nhìn về phía Mặc Lộ Túc ý bảo anh mau mau nói thêm câu nữa đi.
Mặc Lộ Túc ngẩng đầu nhìn đôi mắt long lang ngập nước của cô.
Đang làm nũng à?
Nếu như cái này được gọi là nũng nịu vậy thì đây chính là lần đầu tiên Tân Nhạc làm nũng với anh.
Loại cảm giác này hình như cũng không tệ lắm.
Cho nên Mặc Lộ Túc quyết định nói thêm một câu nữa: “Cô, cô cứ chạy tới chạy lui như vậy cũng khiến Tân Nhạc lo lắng. Cô ấy phải chăm sóc cháu lại còn lo lắng cho cô nữa thì sẽ càng thấy mệt hơn đấy ạ.”
Tân Nhạc lập tức ôm chặt cánh tay của anh rồi trợn mắt nhìn. Anh hai à, em bảo anh nói thêm một câu chứ đâu có bảo anh nói như thế chứ hả, như vậy mẹ em phải nghĩ thế nào về anh đây?
Người bình thường kiểu gì cũng nghĩ: Ôi chao, thế này là đang chê tôi làm phiền hai anh chị đấy hả?
Thế nhưng rõ ràng Tân Nhạc đã đánh giá thấp mẹ mình rồi.
Dẫu sao mẹ của cô cũng không phải là người bình thường.
Vậy nên sau khi Mặc Lộ Túc nói dứt lời, mẹ Tân Nhạc liền nói: “Vẫn là Lộ Túc biết nghĩ chu đáo, bỏ đi bỏ đi, mẹ cũng có thể tưởng tượng ra được sắc mặt của cô con rồi, mai mẹ sẽ về.”
“Đừng mà, mẹ về trong hôm nay luôn đi.” Tân Nhạc còn chưa kịp khinh bỉ cách hoạt động não của mẹ mình đã vội vàng nói.
“Tân Nhạc! Con đang đuổi mẹ đấy hả?” Mẹ Tân đùng đùng nổi giận.
Ay...
Rõ ràng thế à?
Mặc Lộ Túc cầm lấy tay của Tân Nhạc rồi cho cô một ánh mắt ý là “rất rõ ràng” sau đó mới nhìn về phía mẹ Tân Nhạc: “Chủ yếu là vì dự báo thời tiết nói ngày mai trời có thể đổ tuyết, giao thông không được thuận lợi cũng không an toàn.”
“Nhìn xem Lộ Túc suy tính thế kia cơ mà, con nhìn lại con đi!” Mẹ Tân nhìn con gái mình với vẻ không hài lòng.
Tân Nhạc: “...”
Chắc chắn có không phải con ruột của mẹ cô mà Mặc Lộ Túc mới là con ruột đúng không?!
Mặc Lộ Túc khẽ cười rồi nhìn về phía Tân Nhạc: “Em đưa cô ra ngoài mua chút đặc sản đi, để anh bảo tài xế tới, lát nữa sẽ đưa cô
ve”
“Không cần, không cẩn, mua đặc sản cái gì chứ! Hai đứa bình an là tốt hơn hết thảy mọi thứ rồi.” Mẹ Tân Nhạc đã cảm thấy vô cùng hài lòng về Mặc Lộ Túc rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...