Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

“Ba mẹ, hai người về nghỉ đi, để con ở lại đây trông cho.” Tân Nhạc ngoảnh lại nhìn ba mẹ mình rồi nhìn Tân Dương, sau đó cô lôi cậu ra ngoài, lấy tiền ra, “Trên đường về em đưa ba mẹ đi ăn cái gì ngon ngon một chút. Mấy hôm nay ba mẹ bận rộn chăm sóc cho em nhiều rồi.”

Tân Dương cúi nhìn chị mình móc hết tiền trong ví ra đưa cho mình, có thể thấy là tiền chị vừa đi rút, nếu không chị ấy không thể mang nhiều tiền trên người như vậy được.

“Chị, không cần đâu.” Tân Dương cau mày nói, “Em không muốn bị ăn chửi đâu, về bảo mẹ nấu cơm là được rồi.”

“Em hay thật đấy, mẹ ở viện cả ngày trời rồi về em còn bảo mẹ nấu cơm được à, cầm lấy, không thì mai em đưa ba mẹ đi đây đi đó đi, chị không có thời gian.”

“Có gì đâu chứ, anh rể nói rồi, sau này nếu như em tới thành phố A thì ba mẹ cũng có thể tới sống ở đây luôn.” Giờ Tân Dương nhắc tới anh rể nghe còn thân thiết hơn cả nhắc tới bà chị nhà mình nữa.

Tân Nhạc thoáng khựng lại, chuyện này là sao?


Ba mẹ cô chấp nhận Mặc Lộ Túc nhanh vậy à?

Chuyện này không đúng, trước đây mẹ cô không phải rất có thành kiến với anh hả?

“Nói lúc nào thế?” Tân Nhạc nhíu mày hỏi lại.

“Thì chiều nay đấy.” Tân Dương đáp lại rồi đẩy Tân Nhạc vào, “Chị đừng nghĩ nhiều nữa, em với ba mẹ về đây, có chuyện gì thì gọi điện cho em, nhớ chăm sóc tốt cho anh rể nhé.”

Tân Nhạc thấy mọi người về rồi lại càng cảm thấy kỳ lạ hơn, sao cô cảm thấy mới chỉ một ngày mà trời đất đã đảo lộn lên hết thế nhỉ?

Tân Nhạc sắp xếp lại đồ của mình cho tử tế rồi ngồi xuống cạnh giường điều chỉnh tốc độ truyền dịch, xong lại thấy không yên tâm nên kiểm tra lại vết thương của Mặc Lộ Túc, nhưng lại bị người ta nắm lấy tay.

“Không cần lo, không sao đâu.” Mặc Lộ Túc khẽ nói, anh vừa mở mắt ra liền bắt gặp ngay ánh mắt của Tân Nhạc.

Tân Nhạc khựng lại, muốn rụt tay về nhưng lại bị Mặc Lộ Túc nắm chặt.

Mặc Lộ Túc muốn dậy, Tân Nhạc vội vàng đỡ lấy anh.

Sau khi ngồi lên đàng hoàng rồi anh mới nói: “Anh biết em không thích anh nói chuyện công việc, nhưng chuyện này anh vẫn phải nói. Sắp tới ở Hạ Môn có một buổi hội thảo về u bướu, em đi với Lạc Lạc đi. Sự kiện này có lợi cho việc đề bạt em lên làm y sĩ trưởng sau này hơn.”


Tân Nhạc cúi đầu, đúng là không thích nghe thật.

“Lên chức y sĩ trưởng quan trọng đến thế sao? Giờ em cũng đang rất tốt mà.” Tân Nhạc buồn bực nói.

“Cứ đi làm bác sĩ trợ lý mãi, vào phòng phẫu thuật cũng chỉ có thể đứng phụ thôi hả? Những người tốt nghiệp với em, trước không nói tới việc Lạc Lạc có thân phận tốt, chỉ nói tới hầu hết các bác sĩ cùng học với em đều đã có thể tự tay mình làm bác sĩ mổ chính rồi đấy.” Mặc Lộ Túc nói xong liền ho vài cái.

“Anh có thể đừng cứ mở miệng ra là lại nói những chuyện này với em được không.” Tân Nhạc đứng dậy muốn đi, nhưng lại đành nhận mệnh phải vỗ lên lưng anh, có điều nghe câu này của cô có vẻ rất tủi thân.

Mặc Lộ Túc hơi dừng lại, nhấc cánh tay phải không bị thương của mình lên bảo cô, “Nếu em không muốn thì thôi, không sao.”

Bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo chỉ vì lời yêu cầu này của Mặc Lộ Túc.

Tân Nhạc cũng cảm thấy sốt ruột, dù sao thì cô cũng làm bác sĩ trợ lý mấy năm rồi, nhưng khi Mặc Lộ Túc nói đến chuyện này cô lại cảm thấy phản cảm, đã thế còn cực kỳ phản cảm nữa.


Nhưng câu nói sau đó của anh lại khiến cô rất bất ngờ, trước đây, anh luôn yêu cầu cô phải tự làm gì đó, chưa bao giờ nói câu kiểu “bỏ đi, không sao” như thế này cả.

“Nhưng lát nữa em đi xét nghiệm máu đi, anh đã nói trước với bác sĩ Lưu rồi.” Mặc Lộ Túc nói rồi lại nhíu mày lại.

“Xét nghiệm máu?” Tân Nhạc lại ngồi xuống cạnh giường, “Tại sao?”

“Có phải dạo gần đây em có uống mấy loại thuốc kiểu như thuốc an thần không?” Mặc Lộ Túc nhìn Tân Nhạc hỏi một cách nghiêm túc.

Thuốc an thần?

Tân Nhạc lắc đầu, cô không bị bệnh cũng không bị kích động gì, sao lại đi uống cái thuốc có hại cho sức khỏe đó chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui