Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Cánh tay Sở Ninh Dực đã giơ lên, thần kỳ mà dừng ngay giữa không trung, không tiếp tục đánh xuống nữa.
Nhất thời An Phong Dương cảm thấy thật đau gan, mất công ông đây mỏi mồm khuyên bảo lâu như thế mà còn chẳng bằng một tiếng gọi của Thủy An Lạc, đúng là thói đời lên voi xuống chó mà!
Sở Ninh Dực xoay người lại, phế thêm "đường con cháu" của một gã nữa rồi mới đi tới bên cạnh Thủy An Lạc, cúi người bế cô lên.
Thủy An Lạc vòng tay ôm lấy cổ anh. Cô có thể cảm nhận được cơ thể căng cứng ẩn chứa ngọn lửa giận đang cháy hừng hực trong anh.
Sự tức giận này là vì cô, vì Thủy An Lạc cô.
Biết được điều này, Thủy An Lạc có cảm giác dù cô có phải chịu thêm đau đớn nữa cũng không sao hết.
Vậy ra... kỳ thật là... anh cũng rất quan tâm đến cô nhỉ.
Bất kể việc này có là sự thật hay không thì giờ khắc này Thủy An Lạc cũng đã động lòng mất rồi.
Cô lại vì anh mà động lòng thêm một lần nữa.
Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc ra ngoài, vừa mới bước ra khỏi cửa thì cảnh sát ập đến. Anh chẳng nói một lời mà cứ thế ôm Thủy An Lạc vượt qua đám cảnh sát rời đi. Phong Phong cũng kéo Kiều Nhã Nguyễn còn đang tức điên lên kia rời đi khỏi đó, chỉ để lại một mình An Phong Dương ở lại giải quyết hậu quả.
An Phong Dương nhìn những gương mặt đang nghệt ra của các đồng chí cảnh sát liền tốt bụng đưa ra một lời giải thích, nói rằng bọn họ vì tới cứu người nên phải "tự vệ", còn về việc tại sao đám người kia lại ra nông nỗi này thì đó chính là kết quả của việc tự vệ ấy mà.
Các viên cảnh sát lập tức thấy vạch đen đầy đầu, tự vệ mà có thể đập cho con người ta thừa sống thiếu chết đến thế này sao?
Thành phố A có bốn ông lớn không thể dây vào thì ba ông đã tới đây rồi. Ngay đến một người bọn họ còn chẳng chống đỡ nổi huống chi là ba, thế nên họ cũng vui vẻ chấp nhận coi đây chỉ là "hành động tự vệ".
Sở Ninh Dực ôm Thủy An Lạc lên xe rồi dặn tài xế lái đến bệnh viện gần nhất, sau đó cúi đầu kiểm tra vết thương trên người cô, may mà cô chỉ bị bẩn chứ không có vết thương nào quá rõ ràng, nhưng lúc nhìn thấy mảng da bầm tím bên hông Thủy An Lạc thì gương mặt anh trở nên lạnh dần.
"Ai đã đá em?"
Nếu là mấy thằng ban nãy thì anh thật sự hối hận tại sao lại chỉ phế cái đó của bọn nó.
Tuy giọng nói của Sở Ninh Dực lạnh lẽo vô cùng nhưng Thủy An Lạc biết đó là vì anh quan tâm đến cô. Cô cúi đầu nhìn xuống thì đúng thật đến bản thân cũng phải giật mình. Lúc bị Thủy An Kiều đạp, cô dường như đau đến mức bất tỉnh luôn nhưng không ngờ lại nặng đến thế này, vết bầm tím đã chuyển sang màu hơi đen bám chặt bên hông cô một cách vô cùng bắt mắt.
Thủy An Lạc dựa vào người Sở Ninh Dực, cô cố nén cảm giác đau đớn trên người lại: "Trước hết anh đừng giam Thủy An Kiều vội được không?" Thủy An Lạc cắn răng nói.
Sở Ninh Dực lấy khăn ướt lau sạch khuôn mặt bánh bao nhem nhem nhuốc nhuốc của cô: "Sao vậy, em muốn xin tha cho cô ta à?"
"Xì!!! A..." Thủy An Lạc sửa dụng cơ mặt quá mạnh nên đụng đến chỗ bị thương trên mặt: "Tôi có điên đâu mà đi xin tha cho cô ta! Tôi muốn trả lại cô ta cái đạp này rồi mới để cô ta vào tù thôi!" Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói. Cô có phải là Đức mẹ Maria đâu, đánh cô thì cô phải trả lại gấp mười lần.
Sở Ninh Dực hài lòng nhìn cô nhóc đang chật vật trong lòng mình, đây mới là người phụ nữ đáng để Sở Ninh Dực anh coi trọng.
"Thù này chờ tới khi nào vết thương của em lành rồi nói sau." Lôi Thủy An Kiều ra với anh mà nói chẳng qua cũng chỉ là một câu nói mà thôi, đợi Thủy An Lạc "trả thù" xong anh sẽ có cách để tống cô ta vào đó tiếp.
Thủy An Lạc cười híp mắt gật đầu, nhưng lại không nhịn được mà hít thêm một hơi lạnh. Mẹ nó chứ, cảm giác này thật đúng là khó chịu ghê!
"Ngủ một chút đi, lát nữa là đến viện rồi!" Sở Ninh Dực đau lòng nói, lại chẳng hề để ý đến việc bùn đất trên người cô giờ cũng đang dính hết vào người mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...