Lúc này Thủy An Lạc đang ăn cơm, cho đến lúc này cô mới chỉ ăn vài miếng đồ ăn do ba Tân Nhạc mua về sau khi Mặc Lộ Túc kết thúc ca phẫu thuật, vậy nên vẫn rất đói.
Nghe tiếng tụi nhỏ nói chuyện bên ngoài cô khẽ cau mày một cái rồi nói với ra: “Bánh Bao Rau, con đi tìm ba con đi, bảo ba tắm rửa cho mấy đứa.”
Ba?
Bánh Bao Rau nhìn Tiểu Bất Điểm đang trợn to mắt nhìn mình. Ba là nam, cô nhóc này lại là con gái, cũng chẳng phải Bánh Bao Đậu mà ba cũng không phải ba của Tiểu Bất Điểm, làm sao có thể để ba tắm cho con bé mập này được?
Bánh Bao Đậu vừa nghe Thủy An Lạc nói vậy thì lập tức trượt người xuống khỏi sofa, sau đó gào khóc rồi dùng cả tay cả chân bò lên trên lầu: “Ba là của con, ba là của con! Không thể ba tắm cho em bé gái khác được!”
Thủy An Lạc: “...”
Con gái à, có phải con bị ngớ ngẩn không hả? Có phải bị ngớ ngẩn rồi không?
Bánh Bao Rau tỏ ra hài lòng, em gái vẫn có chút tác dụng đấy.
Bánh Bao Đậu hầm hừ bò lên, tác dụng cái em gái anh, không đúng, em chính là em gái của anh, có tác dụng ông bác anh ý! Không đúng, bọn họ đâu có ông bác nào chứ! Rõ ràng là bản cô nương đang nói thật mà, ok? Ba của bé sao có thể tắm cho bé gái khác được chứ hả?
Thủy An Lạc đen mặt nhìn con gái mình đang bò lồm cồm lên lầu rồi chạy vào phòng làm việc tìm Sở Ninh Dực, chiếm được quyền lợi tắm rửa của mình.
Lúc này Sở Ninh Dực và Tiểu Bảo Bối đã nói chuyện xong, mặc dù nhóc có chút mất mát nhưng mà ba nhóc dùng bút máy để cứu người cho nên Tiểu Bảo Bối cũng không tức giận, nhóc chỉ nghĩ xem ra nhóc cần tặng cho ba mình một cái bút máy mới tốt hơn thôi.
“Ba mang con đi tắm! Nhanh, nhanh, nhanh...” Bánh Bao Đậu vừa nói vừa kéo chân Sở Ninh Dực chạy ra bên ngoài, đừng hỏi vì sao bé không túm tay, bé - không - với - đến!
Sở Ninh Dực sợ đạp phải con gái quý báu của mình nên liền bế bé con lên: “Làm sao thế?” Trước đây đi tắm cũng không thấy Bánh Bao Đậu hăng hái như thế này, sao hôm nay lại vội vàng như vậy.
Bánh Bao Đậu day day cái mũi của mình rồi dùng giọng đương nhiên nói: “Mẹ bảo ba đi tắm cho Tiểu Bất Điểm! Điều này làm sao mà được? Ba không thể nhìn bé gái khác được, phải chịu trách nhiệm đó!”
Sở Ninh Dực: “...”
Đây là con gái nhà ai, ném ra bên ngoài thì có người nhặt không?
“Con mới có mấy tuổi mà trong đầu lắm thứ linh tinh thế hả?” Sở Ninh Dực vừa nói vừa ôm con gái đi ra ngoài.
“Trong tivi đều nói như thế, ngay cả chú Tư cũng nói vậy mà!” Bánh Bao Đậu nói với vẻ hiển nhiên.
“Về sau ít nói chuyện vớ chú Tư của con đi!” Sở Ninh Dực nhíu mày nói, tên kia dạy công chúa nhỏ của anh mấy cái gì thế này.
Tiểu Bảo Bối đi theo đằng sau cười muốn quặn ruột, mỗi lần Bánh Bao Đậu lấy ba nuôi ra làm bia đỡ đạn thì sẽ gọi là chú Tư, mỗi lần có chuyện cần cầu xin ba nuôi thì sẽ gọi là ba nuôi, chuyển đổi vô cùng linh hoạt.
“Ba, ba mở nước cho con với.” Bánh Bao Rau đứng ở cửa phòng mình, cau mày nói.
Sở Ninh Dực nhướng mi, con trai nói là: Mở nước cho con!
Chứ không phải là tắm cho con!
Ôi, con trai thật trâu đấy, đã bắt đầu biết tắm cho vợ mình rồi cơ à?
Sở Ninh Dực ôm Bánh Bao Đậu đi vào. Lúc này Tiểu Bất Điểm đang lăn qua lộn lại trên giường, miệng còn hừ hừ: “Tôi thích tắm, tắm rất thích, con rùa tắm cũng chỉ là ngâm nước...”
Sở Ninh Dực: “...”
Tiểu Bảo Bối dựa vào cửa, cố tình nói: “Bánh Bao Rau, em còn nhỏ quá, để anh tắm cho Tiểu Bất Điểm cho!”
“Được, được!” Tiểu Bất Điểm chớp chớp đôi mắt to trả lời.
“Được cái gì mà được!” Bánh Bao Rau dứt khoát quăng một cái liếc mắt lạnh lùng qua: “Cậu không thử nhìn cái thân béo núc ních của cậu đi, không sợ dọa anh ấy sợ hả?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...