Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Mẹ của Trần Thiến Đồng không khỏi phải lùi lại phía sau một bước.
“Nếu như biết cô ta bị thần kinh, các người thân làm bố mẹ lại vẫn để mặc cho cô ta ra ngoài, thậm chí còn đưa chìa khóa xe cho cô ta là làm sao hả?” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
“Con bé tự cầm chìa khóa đi, chúng tôi căn bản không hề biết chuyện.” Mẹ Trần Thiến Đồng cãi lại.
“Phải.” Sở Ninh Dực cầm chìa khóa trên bàn lên, xoay hai cái trước mặt mẹ Trần Thiến Thần, “Bà Trần, có một số chuyện tôi không nói rõ ràng là vì nể mặt tuổi tác của hai người đã lớn, nếu đã như vậy, vậy không bằng tôi hỏi bà Trần, bà nói chìa khóa là do con gái bà tự ý cầm đi, vậy tại sao cả ba ngày con gái bà đều lái chiếc xe này xuất hiện trước mặt Tân Nhạc, ba ngày các người đều không biết sao?”
Mẹ Trần lùi lại một bước, cơ thể run lên.
“Giờ em họ tôi vẫn còn đang ở trong bệnh viện chưa rõ sống chết thế nào, các người lại dung túng cho con gái mình lái xe đâm người. Tôi có thể để cả nhà các người đoàn tụ với nhau trong tù bất cứ lúc nào đấy nên giờ con mẹ nó bớt lảm nhảm với ông đây mấy cái lời bệnh tâm thần hay thần kinh gì đó đi.” Nói rồi anh liền ném chìa khóa lên bàn, “Tâm thần à, giỏi thì bà đưa bản báo cáo xác nhận bệnh tâm thần cho tôi xem nào.”
Mẹ Trần có vẻ như bị dọa sợ, liền giấu ngay bản báo cáo ra sau lưng.
Thủy An Lạc đứng ngoài cửa lắc đầu thở dài, đây là mẹ đẻ đấy, là mẹ đẻ thật đấy.
Đúng là một bà mẹ đáng thương.
Nếu bà ta dám đưa ra, có lẽ Sở Ninh Dực sẽ thật sự nể mặt người mẹ này mà để cho Trần Thiến Đồng chết dễ chịu một chút, nhưng bà mẹ này đúng là khiến người ta thật thất vọng.
Sở Ninh Dực rời khỏi đồn cảnh sát, đồn trưởng tự mình tiễn anh ra ngoài.
Sau khi lên xe Thủy An Lạc mới nói: “Trần Thiến Đồng cũng thật đáng thương khi có bà mẹ như vậy.”
Sở Ninh Dực liếc Thủy An Lạc một cái, lại thắt dây oan toàn tử tế lại cho cô, “Anh vừa mới liếc qua hồ sơ của Trần Thiến Đồng, cô ta còn có một người em trai nữa.”
Thủy An Lạc chậc chậc hai tiếng, chẳng trách, đúng là mẹ nào con nấy.
Sở Ninh Dực lái xe thẳng tới bệnh viện Mặc Thị. Tới giờ bên phía Mặc Lộ Túc vẫn chưa có tin tức gì, trên dường Mặc Doãn đã gọi điện tới rõ ràng là đã được người ta báo cho biết rồi.
Sở Ninh Dực thản nhiên nói, “Vẫn đang trong viện.”
Người bên kia dừng lại một chút, “Có nguy hiểm không?”
“Nguy hiểm thì sao? Không nguy hiểm thì cũng sao nào? Chú muốn nói là nếu không có chuyện gì to tát thì không về hả?” Sở Ninh Dực cười lạnh nói, “Nếu chú có ý định này vậy tôi không thể trả lời được, chú cũng không cần thiết phải trở về đâu, vì tôi hy vọng là cậu ấy không sao.” Sở Ninh Dực nói xong liền dập điện thoại luôn.
Thủy An Lạc: “...”
“Thật ra chắc là vì chú ấy không muốn đối mặt với đàn anh nhỉ, dù gì thì cô út cũng...”
“Một người làm cha mà có thể bỏ mặc con cái của mình thì ông ta không xứng được làm cha nữa rồi.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Thủy An Lạc bĩu môi, dựa vào ghế nhìn anh lái xe, nhưng không phải người cha nào cũng coi con cái của mình như bảo bối giống anh đâu.
Lúc họ tới bệnh viện, cuộc phẫu thuật vẫn chưa kết thúc, nhưng may là không truyền ra bất cứ tin nguy kịch gì.
Thủy An Lạc vừa đến liền đi tới bên cạnh Tân Nhạc. Sở Ninh Dực thì đứng sau lưng ba Tân Nhạc.
“Cuối cùng thì chú vẫn thua mất nước cờ cuối cùng rồi.” Sở Ninh Dực nói.
Ba Tân Nhạc ngoảnh lại nhìn anh, “Đánh cờ với ông trời, lấy mình làm quân cờ, nước cờ cuối cùng mà Sở tổng để lại là một nước cờ hay, tôi thua rồi, tâm phục khẩu phục.” Một người đàn ông vì con gái của ông mà không tiếc cả tính mạng mình, dù có từng làm sai thì cũng có sao chứ? Đời người được mấy ai chưa từng đi vài bước lỡ lầm đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...