Thủy An Lạc tựa trên ghế nhìn cô bạn mình bỏ đi, Tân Nhạc bây giờ đã đến nỗi bài xích anh ấy rồi, thậm chí người khác nói một câu thôi cũng đủ để cô ấy trở nên kích động.
Nhưng càng bài xích, càng thể hiện rằng cô ấy rất để ý, không phải sao?
Giống như sự bài xích của đàn anh dành cho cô ấy trước kia vậy.
Thủy An Lạc phiền não cầm lấy di động, gọi đến số điện thoại của Sở Ninh Dực, trong lúc chờ di động kết nối cô bò ra bàn, “Ông xã, cục cưng bị bắt nạt rồi.”
Lúc này Sở Ninh Dực đang ngồi trong phòng làm việc tại tập đoàn Sở Thị, đối diện anh chính là Mặc Lộ Túc.
Sở Ninh Dực nghe thấy Thủy An Lạc nói vậy, dựa vào ghế gác chân lên, “Ai dám bắt nạt cô Sở thế?”
“Tân Nhạc, em dâu anh ấy, giờ cô ấy đúng là một quả pháo, không đúng, là biến thành đàn anh hồi trước mới đúng. Hai người đúng là trời sinh một cặp, cô ấy vừa nổ, nổ chết em.” Thủy An Lạc thở dài.
Sở Ninh Dực đứng dậy, bảo Mặc Lộ Túc chờ, sau đó xoay người đi ra ngoài.
“Có thể nổ tức là vẫn còn hy vọng, em cũng nổ đúng không.” Sở Ninh Dực nói.
“Không phải là vì cô ấy nổ, em mới nổ theo hay sao?” Thủy An Lạc mím môi nói, đâu phải cô cố ý nổ đâu.
“Em tưởng mình đang chơi trò dò mìn đấy à?” Sở Ninh Dực bật cười một tiếng, “Được rồi, tính tình nóng nảy của em tự lo cho chính mình được rồi, Mặc Lộ Túc cứ để anh lo, buổi trưa em xem dẫn Tân Nhạc đi ăn cùng, anh sẽ kéo Mặc Lộ Túc đi.”
“Ai da, anh Sở, anh quyết định ra tay à?” Thủy An Lạc nháy mắt liền tỉnh táo lại.
“Nhìn phát phiền.” Sở Ninh Dực nói xong liền lạnh lùng cúp máy.
Thủy An Lạc xì một tiếng, quan tâm em trai mình thì nói hẳn ra, cô cũng đâu cười anh.
Nhưng chuyện Sở Ninh Dực ra mặt cơ bản đã có thể xác định kết quả. Thủy An Lạc cười híp mắt nghĩ, tâm trạng nhất thời khá hơn nhiều.
“Chủ nhiệm, sáng nay là chị trực đấy.” Y tá trẻ đứng ngoài cửa nhắc nhở.
Thủy An Lạc khẽ đáp một tiếng, vội vàng cầm lấy ống nghe và bệnh án đứng dậy, lúng túng nhìn cô y tá cười, cô quên béng mất việc này.
Sở Ninh Dực cúp điện thoại, sau đó quay người đi vào phòng làm việc vứt di động lên bàn.
Mặc Lộ Túc ngẩng đầu dời mắt khỏi màn hình điện thoại, nhìn Sở Ninh Dực ngồi xuống đối diện, “Tìm em làm gì?”
“Cậu tưởng tôi muốn tìm cậu chắc?” Sở Ninh Dực cười lạnh một tiếng, “Cậu và Tân Nhạc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chuyện có hy vọng hay không chỉ cần một câu thôi, còn định lôi thôi đến khi nào nữa?”
Mặc Lộ Túc nhíu mày: “Anh, anh bắt đầu lo chuyện bao đồng từ bao giờ thế?”
“Thiều Khanh không nhiều chuyện vớ vẩn như cậu đâu.” Sở Ninh Dực nói, giọng nói lại càng lạnh lùng hơn, “Chuyện của cô đã qua bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc đến bao giờ cậu mới thoát ra được đây?”
Tay Mặc Lộ Túc siết chặt lại, “Chuyện này chẳng liên quan gì đến Tân Nhạc cả.”
“À, không liên quan gì? Không liên quan gì cậu còn sợ hãi rụt rè cái gì?” Sở Ninh Dực tức giận nói, “Cậu nhìn bộ dạng này của cậu xem, muốn để bà nội linh thiêng trên trời không được an nghỉ à?”
“Đây là chuyện riêng của em.”
Có lẽ vì anh nhắc đến chuyện mà Mặc Lộ Túc kiêng kỵ nhất nên tâm trạng của anh có chút kích động, đứng dậy định bỏ đi.
“Cậu đứng lại đó cho tôi.” Sở Ninh Dực đứng dậy, giọng lớn đến mức thư ký bên ngoài cũng giật mình. Bọn họ lâu rồi chưa thấy Tổng giám đốc nổi giận như vậy. À, cuộc họp thường niên không lâu trước đó là ngoài ý muốn, có điều họ chưa đủ tư cách để nhìn thấy.
Bước chân Mặc Lộ Túc hơi dừng lại một chút. Sở Ninh Dực nhìn theo bóng lưng anh, trầm giọng nói: “Không chịu đi hỏi, lại tự mình định ra kết cục là chuyện ngu xuẩn nhất, cậu còn định ngu ngốc thế này đến bao giờ nữa?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...