Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Tân Nhạc nghe Thủy An Lạc nói vậy thì bật cười ha hả, cuối cùng thì cười thật to, cười đến nằm dài ra bàn.

Ông chủ giật mình, vội vàng chạy tới, Thủy An Lạc lắc đầu với ông chủ một cái rồi ông ta hơi thở dài, nói: “Người trẻ tuổi bây giờ chẳng có việc gì cũng mượn rượu giải sầu, trên đời này có thứ gì lừa người hơn rượu chứ? Tỉnh hay say chẳng phải là vẫn giống nhau đó sao.”

Thủy An Lạc nhìn bóng lưng của ông chủ rồi lại nhìn Tân Nhạc đang ghé vào bàn.

Mãi đến khi Tân Nhạc cười xong rồi, khóc xong rồi thì lấy tay giật giật tóc, chống cằm xuống mặt mặt bàn. Đôi mắt to khóc quá lâu nên bây giờ có chút sưng đỏ: “Bà có biết không An Lạc? Chuyện mà tôi hối hận nhất cuộc đời này có lẽ là việc tôi tới nơi này! Bởi vì anh ta không đáng, không đáng một chút nào hết! Anh ta còn nhẫn tâm hơn cả những gì bà nghĩ, không đúng! Anh ta vốn đâu có trái tim đâu! Không hề có trái tim!”

Thủy An Lạc hơi cúi người xuống, đè lại bàn tay đang định lấy rượu của Tân Nhạc: “Bà say rồi.”

“Tôi không say! Tôi không uống say! Anh ta không thương tôi sao ngày Tết hôm đó còn đến tìm tôi? Nếu anh ta không thương tôi thì sao còn muốn ngủ với tôi? Làm xong còn nói xin lỗi! Ai là người bị tổn thương? Anh ta có trái tim sao? Có trái tim sao?”


Tân Nhạc lớn tiếng vừa khóc vừa nói, giọng của người say vốn là kiểu lè nhè nhưng Thủy An Lạc vẫn nghe được rõ ràng.

Ngày Tết hôm đó?

Xin lỗi?

Thủy An Lạc nhìn người đã dựa vào bàn ngủ say nhưng vẫn đang lầm bà lầm bầm.

Thủy An Lạc nhíu mày nhìn, không biết có phải vì mới uống chút cồn vào hay không mà lúc này Thủy An Lạc cảm thấy chỗ ngực nghèn nghẹn.

Thật ra Tân Nhạc rất để ý đến đàn anh! Nếu không thì vì sao phải để ý việc anh ấy nói gì chứ.

Thế nhưng chính là vì rất để ý cho nên một câu xin lỗi của Mặc Lộ Túc mới có thể khiến Tân Nhạc tổn thương như vậy.

Một tiếng xin lỗi này giống như đang nói rằng tất cả mọi chuyện đã xảy ra chỉ là hiểu lầm.

Thủy An Lạc dựa lưng vào ghế, tiếp tục uống nốt chai rượu. Cô ngồi rất lâu, nhìn Tân Nhạc vừa ngủ vừa khóc cũng lâu như vậy.

Mãi cho đến khi mặt trời hoàn toàn biến mất Sở Ninh Dực gọi điện đến, Thủy An Lạc hơi giật mình một chút rồi bấm nhận điện thoại: “Alo...”

“Sao còn chưa về?” Sở Ninh Dực lập tức nói thẳng vào vấn đề.


Thủy An Lạc nhìn Tân Nhạc rồi thấp giọng nói: “Sở Ninh Dực, anh có yêu em không?”

Sở Ninh Dực nhíu mày: “Em uống rượu à? Lại phát điên cái gì thế?

“Vì sao anh cứ luôn mắng mỏ em thế, em đần như thế, ngu như thế thì anh còn tìm em làm cái gì?” Thủy An Lạc đột nhiên lớn tiếng nói, có vẻ như cô cũng uống say mất rồi.

Lúc này Sở Ninh Dực đang đứng trong hành lang, anh nghe tiếng Thủy An Lạc la lối om sòm thì chân mày lại nhíu chặt lại: “Thủy An Lạc! Đừng có mượn rượu giả điên nữa, chờ đấy, anh qua đón em!"

“Không cần anh đón! Đàn ông các anh chẳng có một ai là người tốt cả! Anh cũng thế, Mặc Lộ Túc cũng vậy! Chẳng có ai tốt hết!” Thủy An Lạc tiếp tục gào thét.

Lúc này Sở Ninh Dực đang đi xuống lầu, nghe được tiếng mắng người của cô, anh thầm ghi món nợ này cho Mặc Lộ Túc, được lắm, vì thằng em họ này mà anh cũng bị liên lụy rồi!

“Đừng có cúp máy, có gì bất mãn thì nhân dịp uống say này mau nói ra đi!” Sở Ninh Dực hừ lạnh, chỉ là ý tứ uy hiếp trong câu nói này thì người say nghe đâu có hiểu.


Đợi đến lúc cô tỉnh thì anh sẽ trừng trị cô, đúng là càng ngày càng ngứa da rồi.

“Chuyện không hài lòng thì nhiều lắm! Anh ngang ngược, anh phách lối, anh còn độc mồm độc miệng nữa! Trước đây em làm một cô bé mặt mỏng đến thế nào chứ, nhưng từ khi quen anh rồi thì chẳng ngu ngốc cũng sẽ đần độn! Sao em lại ngu ngốc được hả? À, đúng rồi, anh còn nói không giữ lời nữa! Anh còn hứa suông, anh còn...”

“Thủy An Lạc...!!!”

“Anh xem, anh xem đi! Anh còn uy hiếp em đây này!” Thủy An Lạc khóc, đúng chuẩn gào khóc.

Sở Ninh Dực: “...”

Thần kinh à, anh đã làm gì sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui