Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Dù cho đã bị ông xã nhà mình trừng mắt cảnh báo nhưng Thủy An Lạc vẫn quyết định chạy đi.

Trường học trong Tết im ắng như sân trường lúc nửa đêm. Thủy An Lạc nhảy xuống hỏi xe taxi lại chẳng thấy có người nào, kỳ lạ là lúc này quán vẫn còn đang mở cửa.

Thủy An Lạc đi vào, đặt túi xuống ghế rồi cởi bớt áo khoác ra. Cô nhìn đi nhìn lại chỉ thấy có đúng một bàn là bọn họ, ông chủ còn đang gật gù sau quầy.

“Sao tự dưng bà lại chạy tới đây thế? Tân Dương thế nào rồi?" Thủy An Lạc nhận lấy bia mà Tân Nhạc đưa cho rồi để lên bàn.

Nếu như cô mà dám uống rượu thì dám chắc anh Sở nhà cô sẽ quẳng cô xuống sông Hoàng Phố bất chấp cả trời đông giá rét mất.

“Ba mẹ tôi đang ở bệnh viện, An Lạc! Tôi gặp được đứa bé kia rồi.” Rõ ràng Tân Nhạc đã uống không ít cho nên đầu óc lúc này đã có chút mê man.

Thủy An Lạc sửng sốt, không phản ứng kịp xem đứa bé mà Tân Nhạc nói là có ý gì.


“Tôi đã gặp được đứa bé còn chưa ra đời kia rồi, tên nó là Mặc Thiên Tâm! Mặc Thiên Tâm! Ha ha...” Sau khi đứa bé kia qua đời cô không khóc cũng không nháo, khiến Thủy An Lạc nghĩ Tân Nhạc thực sự không quan tâm đến.

Thế nhưng hiện tại Thủy An Lạc nghe như vậy thì bàn tay đang cầm đũa khẽ khựng lại, không ăn nổi.

Dường như Tân Nhạc cũng không hy vọng sẽ nghe được câu trả lời của Thủy An Lạc, một mình Tân Nhạc ghé vào bàn vừa uống rượu vừa ăn đồ nướng, miệng vẫn không ngừng lảm nhảm.

Thủy An Lạc cảm thấy tim mình đau khi thấy Tân Nhạc thế này. Tuy Tân Nhạc không nói gì nhưng hóa ra trong lòng lại để ý đến vậy.

Đứa bé đã qua đời kia cũng một cây gai trong lòng Thủy An Lạc.

Thủy An Lạc cầm lấy ly bia vừa nãy cô đặt xuống, sau đó ngửa cổ uống một hớp: “Tân Nhạc, tôi vẫn chưa nói với bà câu này, xin lỗi bà! Thật sự đấy!”

Tân Nhạc chống một tay lên bàn, vất vả ngồi thẳng lại rồi lại ngả ra đằng sau, tựa lưng vào ghế nhìn Thủy An Lạc bằng ánh mắt mơ hồ: “Hức...” Tân Nhạc nấc một tiếng rồi chỉ tay vào Thủy An Lạc: “Bà biết không? Khi đó người mà tôi hận nhất chính là bà đấy! Vì sao trong đầu anh ấy, trong trái tim anh ấy chỉ có một mình bà như thế! Khoảng thời gian đó tâm tình của tôi rất gay go, thậm chí còn rượu chè ăn uống quá độ, có khi vài ngày không ăn cơm! Vậy nên báo ứng mới dồn xuống đứa bé của tôi! Là tôi đã tạo nghiệt a ha ha ha ha ha...” Tân Nhạc đang nói thì cười giống như phát điên, sau đó cô lại mở một chai rượu rồi tu hết nửa chai.


Thủy An Lạc uống hết chai đầu tiên lại mở tiếp chai thứ hai, chỉ là Tân Nhạc say còn cô thì không.

Thủy An Lạc vừa uống vừa nhìn. Cô nghĩ xem nên nói như thế nào, chuyện đàn anh nghĩ về cô chỉ là cái cớ để trốn tránh Tân Nhạc.

Nhưng bây giờ nói mấy câu này thì còn có ý nghĩa gì nữa, đứa bé ấy đã không thể trở về được nữa rồi.

“Nhưng mà sau đó tôi lại nghĩ thông suốt rồi! Việc này đâu có liên quan gì đến bà đâu! Từ đâu tới cuối bà không hề cho anh ấy chút hy vọng nào cả!” Tân Nhạc vừa nói vừa cười tự giễu: “An Lạc! Cảm ơn bà với Kiều Nhã Nguyễn chưa bao giờ bỏ rơi tôi!”

Thủy An Lạc nhìn Tân Nhạc giơ chai rượu lên thì cũng giơ tay lên cụng chai với cô: “Tân Nhạc, biết được mọi chuyện là tốt rồi, đứa bé rồi sẽ trở lại thôi!”

“Nhưng có lại một lần nữa thì cũng không phải đứa bé kia nữa rồi!” Tân Nhạc bật cười rồi tiếp tục uống rượu: “Là do tôi tạo nghiệt nhưng lại báo ứng vào đứa con của tôi, như vậy thì tôi còn tư cách gì để tiếp tục làm mẹ nữa đây?”

Thủy An Lạc cũng dựa vào lưng ghế nhìn Tân Nhạc, ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào khuôn mặt của cô lộ ra một vẻ mơ hồ, mộng ảo.

Tân Nhạc đang cười, thế nhưng mắt lại ngập nước mắt.

“Tân Nhạc, nếu đã ở lại thì vì sao không bước lên phía trước chứ?” Thủy An Lạc hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui