Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Thấy Sư Hạ Dương gật đầu, Sở Ninh Dực lại càng cảm thấy kỳ lạ hơn, lúc này mà hai người đó đến nghĩa trang làm gì?
Sư Hạ Dương lên lầu không bao lâu thì Sở Ninh Dực cũng đi lên, để một mình Phong Phong ở dưới trông lũ trẻ.
Cửa nhà vừa mới được mở ra, Thủy An Lạc đã quay đầu nhìn sang: “Sao anh đã về rồi? Tụi nhỏ đâu?”
“Hai đứa đánh nhau, còn lại đang xem trò vui.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.
Thủy An Lạc với Kiều Nhã Nguyễn liếc nhìn nhau một cái, đại khái là có thể đoán ra hai đứa đánh nhau là hai đứa nào.
Đúng là oan gia.
Kiều Nhã Nguyễn thấy Sở Ninh Dực đi tới liền tự động nhường chỗ, sau đó đi xuống dưới lầu trông trẻ, dù sao thì trên mặt Sở tổng cũng đã viết ra ba chữ: Mau đi đi!
Vậy nên Kiều Nhã Nguyễn vẫn rất có mắt đấy nhé.
Sau khi Kiều Nhã Nguyễn rời đi, Sở Ninh Dực đẩy Thủy An Lạc một cái để cô ngồi vào chỗ vừa rồi của Kiều Nhã Nguyễn, còn anh thì ngồi vào chỗ của cô. Thủy An Lạc nhịn không được phải trợn trắng mắt, chẳng qua người khác ngồi vào một chút thôi mà, Sở tổng! Ngài có cần phải làm như vậy không?
Sau khi Sở Ninh Dực ngồi xuống, Thủy An Lạc liền nằm thẳng ra chân anh, cầm điều khiển từ xa: “Bộ phim "Trúc Mã" đã bắt đầu được chiếu rồi, hiệu quả tốt lắm.”
Đáng tiếc, Cố Minh Hạo không được nhìn thấy tác phẩm của mình trên màn hình tivi như thế nào.
Rõ ràng Sở Ninh Dực không có hứng thú gì với mấy cái này, làm một doanh nhân anh chỉ chứ trọng vấn đề lợi nhuận thôi.
Tất nhiên, tiền lãi của bộ phim này cũng rất khả quan.
Bàn tay to lớn của Sở Ninh Dực đặt trên cánh tay của Thủy An Lạc, ánh mắt nhìn vào tivi nhưng không có tiêu cự.
“Tối hôm qua Tân Nhạc nói gì với em?” Sở Ninh Dực vừa chọc cánh tay của cô, vừa hỏi.
Thủy An Lạc ôm lấy một cánh tay khác của anh, rồi vừa xem tivi vừa nói: “Không có gì cả, chỉ là nửa đêm canh ba cảm khái rằng đột nhiên cảm thấy tình cảm giữa cô ấy và đàn anh có lẽ không phải là tình yêu.”
Sở Ninh Dực: “...”
Thủy An Lạc thấy anh không nói gì thì ngẩng đầu nhìn anh, sau đó lại cười cười nói: “Thật đó, hôm qua Tân Nhạc nói với em như thế đấy! Tuy rằng em cũng hiểu được loại suy nghĩ này của cô ấy thật chẳng logic gì cả.”
Sở Ninh Dực: “...”
Sở Ninh Dực dùng ánh mắt nói cho Thủy An Lạc biết hóa ra em cũng biết có loại suy nghĩ ấy là không logic cơ đấy, đương nhiên vợ ngốc nhà anh cũng chẳng có cái suy nghĩ gì được gọi là logic cả.
“Vì sao? Xa nhau rồi khiến cô ấy thấy rõ mọi chuyện à?” Sở Ninh Dực nói.
Cuối cùng Thủy An Lạc đang xem chăm chú xem tivi cũng dừng lại. Cô năm thẳng người nhìn Sở Ninh Dực: “Có lẽ lúc đầu tình cảm của Tân Nhạc với đàn anh chỉ là sùng bái, cũng giống như em đối với anh...”
“Khoan đã, em xác định ngay từ lúc đầu tình cảm của em đối với anh không phải là mê trai sao?” Sở Ninh Dực chặn lời Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc: “...”
Anh Sở à, nói chuyện kiểu này chẳng thú vị chút nào đâu.
“E... Chuyện đó em...”
Sở Ninh Dực nhìn cô, gương mặt đẹp trai đang viết rõ rành rành: Là cái gì? Em nói đi nào, em mà nói đúng thì anh thưởng cho em tràng pháo tay ngay.
Một câu của Thủy An Lạc bị gương mặt này chặn lại, cô quả quyết đem lời đã ra đến khóe miệng đảo một vòng rồi đổi thành câu khác: “Em mê trai đấy thì làm sao hả? Ai bảo anh đẹp trai, giờ lại còn muốn trách em chắc?”
Sở Ninh Dực rất hài lòng với câu trả lời này: “Trách anh, như vậy chứng tỏ em rất tinh mắt.”
Thủy An Lạc quẳng cho Sở Ninh Dực một ánh mắt. Giải thích ý tứ bao hàm trong ánh mắt này thì đại khái là: Đồ thiểu năng!
Sở Ninh Dực chẳng thèm để ý ánh mắt của vợ ngốc nhà mình, trái lại còn dùng ánh mắt yêu đương của kẻ thiểu năng nhìn Thủy An Lạc: “Em có chắc là Tân Nhạc cũng giống em? Khi đó em là mê trai, ừm, tạm thời cho rằng em sùng bái anh đi! Nhưng mà Tân Nhạc thì không giống vậy, cô ấy là cảm kích!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...