Tân Nhạc nhìn theo bóng lưng của anh, thở dài rồi lại ngồi xuống giường.
“Cũng là bác sĩ à, chị, chị đang làm việc ở đây hả?” Tân Dương tò mò hòi, “Đây là bệnh viện của Sở Thị à?”
“Nghĩ nhiều thế, đây là bệnh viện Mặc Thị, gần chỗ ở của chúng ta, nếu không thì cái mạng nhỏ của em đã đi tong rồi.” Tân Nhạc nói rồi lại nhìn đồng hồ, “Chị đã báo cho ba mẹ biết rồi, chắc tới trưa là ba mẹ sẽ tới thôi.”
“No.” Tân Dương kêu lên một tiếng, nhưng vì động trúng vết thương cho nên không khỏi phải hít vào một hơi lạnh.
Tân Nhạc hừ một tiếng, không thèm để ý tới cậu em nhà mình nữa.
Thủy An Lạc tới thăm Tân Dương ngay từ sáng, còn mang theo ít thuốc bổ tới nữa.
Tân Dương vẫn không ngừng “tố tụng” chị gái mình, mãi cho đến khi thuốc giảm đau có công hiệu ngủ thiếp đi, phòng bệnh mới yên tĩnh lại.
Thủy An Lạc nhìn vành mắt thâm quầng của Tân Nhạc, “Không thì bà đi nghỉ một chút đi, để tôi trông cho, chiều nay tôi mới phải tới chỗ ba tôi cơ.”
“Không cần đâu, một lát nữa là ba mẹ tôi tới rồi, đến lúc đó tôi đi nghỉ cũng được.” Tân Nhạc đáp lại.
Thủy An Lạc cũng không nghĩ nhiều nữa, “Vừa mới năm mới đã vào viện, bà đúng là cả đời không rời cái bệnh viện được mà, vậy tôi đi nhé.”
“Ừm đi đi, nếu không anh Sở nhà bà lại tới chỗ tôi đòi người bây giờ.” Tân Nhạc tiễn Thủy An Lạc ra tới của. Cô ngoảnh lại nhìn hành lang trống rỗng, chắc hôm nay anh ấy sẽ không tới nữa rồi.
Tới trưa thì ba mẹ Tân Nhạc tới, không ngờ trước khi mẹ Tân Nhạc còn nấu cơm cho vào cặp lồng giữ nhiệt, còn ba cô thì tự lái xe tới, nếu không chắc chắc đã bị đè bẹp ở sân bay rồi.
Tuy ba mẹ Tân Nhạc thì cứ nói là bị con gái làm đau lòng, nhưng hai ông bà vẫn rất nghĩ cho cô, nếu không đã không thể làm những món ăn này cho cô rồi.
Mẹ Tân Nhạc bảo cô về nghỉ ngơi, để hai người ở lại đây trông chừng cái thằng nhóc này.
Tân Nhạc cảm động đi về, để ba mẹ lại tiếp tục dạy bảo cái thằng oắt kia.
Tân Nhạc vừa về đến nhà đã lăn ra ngủ, có vẻ như không còn nhớ tới chuyện của Mặc Lộ Túc nữa. Nghĩ tới việc đã có người trực thay anh, tất nhiên ba mẹ cô cũng sẽ không gặp được anh, vậy nên cô cũng không còn gì phải lo lắng nữa cả.
Nhưng sự thật chứng minh, Tân Nhạc không nên mơ quá đẹp như vậy.
Chờ tới lúc cô ngủ dậy thì trời cũng đã đổi sắc rồi.
Đúng là đổi sắc thật, giờ bầu trời đang vàng ruộm, trông rất ảo diệu.
Tân Nhạc đi từng bước tới bệnh viện dưới bầu trời huyền ảo ấy, tim lại đập hơi loạn nhịp, nhìn sắc trời thế này nhất định là có chỗ nào đó oan khuất rồi.
Tân Nhạc bắt đầu bay cao trí tưởng tượng, thậm chí tới lúc lên xe bus rồi cô vẫn còn đang thảo luận với Kiều Nhã Nguyễn và Thủy An Lạc về tình tiết của những câu chuyện có sắc trời này.
Chỉ có điều lúc Tân Nhạc đi tới viện liền nghe thấy tiếng cười của mẹ mình, đúng là ảo diệu thật.
Em trai nhập viện, sao mẹ lại cười vui như thế hả?
“Viện trưởng Mặc còn trẻ thế mà đã làm Viện trưởng rồi, đúng là tuổi trẻ tài cao.” Mẹ Tân Nhạc càng nhìn Mặc Lộ Túc càng thấy thuận mắt.
Tân Nhạc: “...”
Cũng vì lần trước ba mẹ của Tân Nhạc chưa gặp Mặc Lộ Túc nên không biết người trước mắt này từng làm gì.
Mặc Lộ Túc khẽ gật, lịch sự nói, “Chắc vì cháu có bước khỏi đầu sớm hơn người khác thôi ạ, bà ngoại cháu là bác sĩ.”
“Còn là gia truyền nữa à, bác sĩ tốt lắm, con gái cô cũng là bác sĩ, bác sĩ Mặc năm nay bao nhiêu tuổi rồi?” Mẹ Tân Nhạc cười tươi rói hỏi.
Người ở ngoài có thể nhìn ra được là mẹ Tân Nhạc giờ nhìn Mặc Lộ Túc đang cảm thấy hoàn toàn hài lòng rồi.
Mặc Lộ Túc thoáng khựng lại, sau đó gập bệnh án lại đưa cho y tá, “Cô về trước đi.”
Y tá vội vàng gật đầu, cảm thấy bầu không khí này thật khó xử ghê.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...